Chương 26
Khương Thư Lan muốn xem mắt thành công với Trâu Dược Hoa thì sẽ hoàn toàn có thể thoát khỏi tiểu tử nhà họTrịnh này.
Làm sao có thể nghĩ đến cảnh tượng như ngày hôm nay lại xảy ra chứ…
Đối tượng xem mắt có thể bảo vệ được Khương Thư Lan, nhưng lại bị thanh niên trí thức Giang cướp mất.
Những lời còn lại, chủ nhiệm Vu không cần phải nói, Chu Trung Phong cũng tự khắc hiểu.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của người đàn ông kia, như có điều suy nghĩ: “Đối phương ương ngạnh như vậy cũng không có ai quản sao?”
Chủ nhiệm Vu cười khổ một tiếng: “Quản sao ạ? Quản thế nào đây ạ? Tiểu tử nhà họ Trịnh này thứ nhất không vi phạm pháp luật, thứ hai không có vấn đề tác phong nam nữ, cùng lắm chỉ là không có mặt mũi, truy người hung hãn một chút, hơn nữa bản thân hắn chính là người của ủy hội, công xã chúng ta lớn như vậy, cũng không có ai nguyện ý trêu chọc hắn.”
“Cũng chỉ có Khương Thư Lan là người xui xẻo một chút.”
Anh ta cảm khái nói: “Người nhà họ Khương sợ là không bảo vệ được, xem ra sinh ra đứa con gái quá xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt, sợ là dẫn đến tai họa.”
Không có bùa hộ mệnh như Trâu Dược Hoa, Khương Thư Lan sợ là chỉ có thể gả qua đó.
Chu Trung Phong nghe xong, ngón tay và khớp xương trong vô thức gõ lên mặt bàn.
Trong đầu hiện lên một gương mặt óng ánh như ngọc, nụ cười tràn đầy đắc ý khi báo thù, cuối cùng định hình lại thì là hoa dung thất sắc.
Một lúc lâu sau, anh rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Có thể giúp tôi an bài xem mắt đồng chí Khương Thư Lan không?”
Chủ nhiệm Vu cho rằng mình nghe lầm, anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đồng chí Chu, anh nói cái gì vậy ạ?”
Chu Trung Phong nghiêng đầu nhìn anh ta, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhắc lại, ngữ khí khẳng định: “Tôi muốn xem mắt đồng chí Khương Thư Lan, anh đi hỏi thăm giúp tôi, cô ấy có nguyện ý không?”
Nếu cô ấy muốn...
Chủ nhiệm Vu một hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật trước mặt.
“Đồng chí Chu, anh có chắc không? Đứa nhỏ Khương Thư Lan này, tôi cũng coi như là trông thấy cô ấy từ nhỏ đến lớn lên, bộ dạng không cần phải nói, trong nhà cũng bớt lo, trình độ học vấn cũng là trung học, chỉ là đứa nhỏ này được người trong nhà cưng chiều nuôi nấng, việc xuống đất trồng trọt hay chiếu cố người khác, cô ấy khẳng định là sẽ không biết đâu.”
Dừng một chút, bổ sung một câu: “Đứa nhỏ này gia thế cũng kém.” So ra thì kém hơn thanh niên trí thức Giang.
Nghĩ đến khuôn mặt lo sợ bất an trắng nõn như bạch ngọc của Khương Thư Lan. Chu Trung Phong nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cần cô ấy, anh giúp tôi hỏi một lần xem sao.”
Đối tượng xem mắt của cô đã bị cướp bởi đối tượng xem mắt của mình. Vậy thì anh sẽ bồi thường cho cô một người là được!
Khương Thư Lan không định ngồi chờ chết, cô chờ ở văn phòng của chị dâu Tưởng Tú Trân không được bao lâu bèn đi ra ngoài.
Nhưng mà… Vừa ra ngoài đã thấy một đám người ở dưới lầu, nhóm người tham gia hoạt động gặp mặt hữu nghị lần này là thanh niên trí thức và xã viên, họ vây quanh một gương mặt quen thuộc - Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân được mọi người vây quanh, giống như là tiêu điểm của đám người.
“Mẫn Vân, cậu đi hẹn hò về rồi à?”
“Nhìn dáng vẻ mặt mũi hồng hào thế này, chắc chắn là vừa mới đi hẹn hò về!”
“Bản thân Mẫn Vân xuất sắc thì không nói, vừa xuất hiện đã chọn đồng chí ưu tú nhất trong buổi gặp mặt hữu nghị.”
Bọn họ đều hiểu rõ, người mà đối phương đang nói đến là Trâu Dược Hoa.
Dù Trâu Dược Hoa là lần thứ hai kết hôn, nhưng khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm. Anh ta vừa là người thành phố, vừa là phó xưởng của công xưởng cán thép, tiền lương ăn theo sản phẩm, có nhà trong thành phố, với mấy điều kiện này, không ai có thể từ chối anh ta.
Làm sao có thể nghĩ đến cảnh tượng như ngày hôm nay lại xảy ra chứ…
Đối tượng xem mắt có thể bảo vệ được Khương Thư Lan, nhưng lại bị thanh niên trí thức Giang cướp mất.
Những lời còn lại, chủ nhiệm Vu không cần phải nói, Chu Trung Phong cũng tự khắc hiểu.
Anh nhìn chằm chằm bóng lưng đang rời đi của người đàn ông kia, như có điều suy nghĩ: “Đối phương ương ngạnh như vậy cũng không có ai quản sao?”
Chủ nhiệm Vu cười khổ một tiếng: “Quản sao ạ? Quản thế nào đây ạ? Tiểu tử nhà họ Trịnh này thứ nhất không vi phạm pháp luật, thứ hai không có vấn đề tác phong nam nữ, cùng lắm chỉ là không có mặt mũi, truy người hung hãn một chút, hơn nữa bản thân hắn chính là người của ủy hội, công xã chúng ta lớn như vậy, cũng không có ai nguyện ý trêu chọc hắn.”
“Cũng chỉ có Khương Thư Lan là người xui xẻo một chút.”
Anh ta cảm khái nói: “Người nhà họ Khương sợ là không bảo vệ được, xem ra sinh ra đứa con gái quá xinh đẹp cũng không phải chuyện tốt, sợ là dẫn đến tai họa.”
Không có bùa hộ mệnh như Trâu Dược Hoa, Khương Thư Lan sợ là chỉ có thể gả qua đó.
Chu Trung Phong nghe xong, ngón tay và khớp xương trong vô thức gõ lên mặt bàn.
Trong đầu hiện lên một gương mặt óng ánh như ngọc, nụ cười tràn đầy đắc ý khi báo thù, cuối cùng định hình lại thì là hoa dung thất sắc.
Một lúc lâu sau, anh rốt cuộc cũng đưa ra quyết định, âm thanh trong trẻo lạnh lùng: “Có thể giúp tôi an bài xem mắt đồng chí Khương Thư Lan không?”
Chủ nhiệm Vu cho rằng mình nghe lầm, anh ta ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đồng chí Chu, anh nói cái gì vậy ạ?”
Chu Trung Phong nghiêng đầu nhìn anh ta, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhắc lại, ngữ khí khẳng định: “Tôi muốn xem mắt đồng chí Khương Thư Lan, anh đi hỏi thăm giúp tôi, cô ấy có nguyện ý không?”
Nếu cô ấy muốn...
Chủ nhiệm Vu một hồi lâu mới tiếp nhận được sự thật trước mặt.
“Đồng chí Chu, anh có chắc không? Đứa nhỏ Khương Thư Lan này, tôi cũng coi như là trông thấy cô ấy từ nhỏ đến lớn lên, bộ dạng không cần phải nói, trong nhà cũng bớt lo, trình độ học vấn cũng là trung học, chỉ là đứa nhỏ này được người trong nhà cưng chiều nuôi nấng, việc xuống đất trồng trọt hay chiếu cố người khác, cô ấy khẳng định là sẽ không biết đâu.”
Dừng một chút, bổ sung một câu: “Đứa nhỏ này gia thế cũng kém.” So ra thì kém hơn thanh niên trí thức Giang.
Nghĩ đến khuôn mặt lo sợ bất an trắng nõn như bạch ngọc của Khương Thư Lan. Chu Trung Phong nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cần cô ấy, anh giúp tôi hỏi một lần xem sao.”
Đối tượng xem mắt của cô đã bị cướp bởi đối tượng xem mắt của mình. Vậy thì anh sẽ bồi thường cho cô một người là được!
Khương Thư Lan không định ngồi chờ chết, cô chờ ở văn phòng của chị dâu Tưởng Tú Trân không được bao lâu bèn đi ra ngoài.
Nhưng mà… Vừa ra ngoài đã thấy một đám người ở dưới lầu, nhóm người tham gia hoạt động gặp mặt hữu nghị lần này là thanh niên trí thức và xã viên, họ vây quanh một gương mặt quen thuộc - Giang Mẫn Vân.
Giang Mẫn Vân được mọi người vây quanh, giống như là tiêu điểm của đám người.
“Mẫn Vân, cậu đi hẹn hò về rồi à?”
“Nhìn dáng vẻ mặt mũi hồng hào thế này, chắc chắn là vừa mới đi hẹn hò về!”
“Bản thân Mẫn Vân xuất sắc thì không nói, vừa xuất hiện đã chọn đồng chí ưu tú nhất trong buổi gặp mặt hữu nghị.”
Bọn họ đều hiểu rõ, người mà đối phương đang nói đến là Trâu Dược Hoa.
Dù Trâu Dược Hoa là lần thứ hai kết hôn, nhưng khuyết điểm không thể che lấp được ưu điểm. Anh ta vừa là người thành phố, vừa là phó xưởng của công xưởng cán thép, tiền lương ăn theo sản phẩm, có nhà trong thành phố, với mấy điều kiện này, không ai có thể từ chối anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất