Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 2: .Nữ Chính Nữ Phụ
Đối với việc đã cướp đi cơ duyên của Dương Thụ Ảnh, An Mai Tuyết mảy may không cảm thấy sai, cũng không có cảm giác đã khiến Dương Thụ Ảnh thua thiệt chỗ nào.
Không phải cô ta nhẫn tâm mà thế giới này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, là Dương Thụ Ảnh ngu xuẩn và vô dụng mới bảo vệ không được.
Huống hồ món này có nằm trong tay của Dương Thụ Ảnh cũng trở thành lãng phí, chỉ có ở trên tay cô ta mới có thể khiến nó phát huy giá trị lớn nhất.
Quan trọng nhất chính là đây đều do Dương Thụ Ảnh đã thiếu nợ cô ta từ kiếp trước.
Là do Dương Thụ Ảnh đã có lỗi với cô ta trước, cho nên tất cả đều là những thứ cô ta nên được nhận.
Đời trước rõ ràng cô ta là người đã quen anh Tưởng trước, hai gia đình đều là thế gia, gia đình họ đều chấp nhận cô ta trở thành vị hôn thê của anh Tưởng.
Vì anh Tưởng, cô ta không ngại cực khổ đi theo xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Ai biết Dương Thụ Ảnh là người đàn bà không biết xấu hổ như vậy lại đi chen ngang vào tình cảm của cô ta và anh Tưởng, ngang ngược cướp đi.
Mặc kệ cô ta có cố gắng níu kéo thế nào anh Tưởng lại giống như bị rót thuốc mê mà cưới người đàn bà này.
Thế nhưng cô ta đã chết, dù mong muốn danh phận bước nào nhà của anh Tưởng cũng không thành.
Mà người phụ nữ này đã chiếm lấy danh phận làm vợ của anh Tưởng, lại còn ngồi mát ăn bát vàng.
Dương Thụ Ảnh có tài đức gì?
An Mai Tuyết suy nghĩ muốn nổ tung đầu nhưng vẫn không hiểu vì sao anh Tưởng lại xem trọng một đứa con gái nhà nông thua kém cô ta về mọi mặt.
Cô ta nhìn thấy sau khi Dương Thụ Ảnh và anh Tưởng kết hôn, sau đó cuộc sống của họ cũng không được hạnh phúc, Dương Thụ Ảnh căn bản không xứng với anh Tưởng, chỉ khiến cho anh Tưởng và gia đình của anh ta ngày càng bức bối, sự tồn tại của cô sẽ chỉ khiến mọi người không được thoải mái.
An Mai Tuyết biết rất rõ về bí mật to lớn của cô mới chợt tỉnh táo lại, thì ra Dương Thụ Ảnh đều dựa vào vầng sáng của nữ chính.
Khó trách anh Tưởng thích cô ta nhưng lại thay đổi hoàn toàn và đi theo Dương Thụ Ảnh kém cỏi hơn cô ta.
Khó trách Dương Thụ Ảnh ngu ngốc như vậy lại may mắn là vì có được thẻ bài nhỏ này.
Thế giới này khiến người ta cảm thất rất không công bằng.
Dựa vào cái gì mà Dương Thụ Ảnh có nhưng cô ta không có.
Chỉ dựa vào việc Dương Thụ Ảnh là nữ chính? Cô ta lại là nữ phụ độc ác?
An Mai Tuyết lạnh lùng cười lên. Đời này cô ta sẽ cướp đi cơ duyên của Dương Thụ Ảnh, để Dương Thụ Ảnh không còn gì nữa, cô ta sẽ xem thử Dương Thụ Ảnh làm sao để câu dẫn được anh Tưởng.
An Mai Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Dương Thụ Ảnh, ác ý trong đôi mắt cô ta càng nồng đậm hơn, giống như một một thực chất gì đó sắp nhỏ ra bên ngoài. Bỗng nhiên cô ta kéo môi cười một tiếng. Đã có ý hay!
An Mai Tuyết nhặt một viên đá nhỏ có đầu bén nhọn trên mặt đất lên, ngồi xuống, bàn tay vươn về phía gương mặt trơn bóng của Dương Thụ Ảnh đổ mồ hôi lạnh. An Mai Tuyết dữ tợn khoét qua.
Không phải cô ta nhẫn tâm mà thế giới này vốn là như thế, mạnh được yếu thua, là Dương Thụ Ảnh ngu xuẩn và vô dụng mới bảo vệ không được.
Huống hồ món này có nằm trong tay của Dương Thụ Ảnh cũng trở thành lãng phí, chỉ có ở trên tay cô ta mới có thể khiến nó phát huy giá trị lớn nhất.
Quan trọng nhất chính là đây đều do Dương Thụ Ảnh đã thiếu nợ cô ta từ kiếp trước.
Là do Dương Thụ Ảnh đã có lỗi với cô ta trước, cho nên tất cả đều là những thứ cô ta nên được nhận.
Đời trước rõ ràng cô ta là người đã quen anh Tưởng trước, hai gia đình đều là thế gia, gia đình họ đều chấp nhận cô ta trở thành vị hôn thê của anh Tưởng.
Vì anh Tưởng, cô ta không ngại cực khổ đi theo xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Ai biết Dương Thụ Ảnh là người đàn bà không biết xấu hổ như vậy lại đi chen ngang vào tình cảm của cô ta và anh Tưởng, ngang ngược cướp đi.
Mặc kệ cô ta có cố gắng níu kéo thế nào anh Tưởng lại giống như bị rót thuốc mê mà cưới người đàn bà này.
Thế nhưng cô ta đã chết, dù mong muốn danh phận bước nào nhà của anh Tưởng cũng không thành.
Mà người phụ nữ này đã chiếm lấy danh phận làm vợ của anh Tưởng, lại còn ngồi mát ăn bát vàng.
Dương Thụ Ảnh có tài đức gì?
An Mai Tuyết suy nghĩ muốn nổ tung đầu nhưng vẫn không hiểu vì sao anh Tưởng lại xem trọng một đứa con gái nhà nông thua kém cô ta về mọi mặt.
Cô ta nhìn thấy sau khi Dương Thụ Ảnh và anh Tưởng kết hôn, sau đó cuộc sống của họ cũng không được hạnh phúc, Dương Thụ Ảnh căn bản không xứng với anh Tưởng, chỉ khiến cho anh Tưởng và gia đình của anh ta ngày càng bức bối, sự tồn tại của cô sẽ chỉ khiến mọi người không được thoải mái.
An Mai Tuyết biết rất rõ về bí mật to lớn của cô mới chợt tỉnh táo lại, thì ra Dương Thụ Ảnh đều dựa vào vầng sáng của nữ chính.
Khó trách anh Tưởng thích cô ta nhưng lại thay đổi hoàn toàn và đi theo Dương Thụ Ảnh kém cỏi hơn cô ta.
Khó trách Dương Thụ Ảnh ngu ngốc như vậy lại may mắn là vì có được thẻ bài nhỏ này.
Thế giới này khiến người ta cảm thất rất không công bằng.
Dựa vào cái gì mà Dương Thụ Ảnh có nhưng cô ta không có.
Chỉ dựa vào việc Dương Thụ Ảnh là nữ chính? Cô ta lại là nữ phụ độc ác?
An Mai Tuyết lạnh lùng cười lên. Đời này cô ta sẽ cướp đi cơ duyên của Dương Thụ Ảnh, để Dương Thụ Ảnh không còn gì nữa, cô ta sẽ xem thử Dương Thụ Ảnh làm sao để câu dẫn được anh Tưởng.
An Mai Tuyết nghiến răng nghiến lợi nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Dương Thụ Ảnh, ác ý trong đôi mắt cô ta càng nồng đậm hơn, giống như một một thực chất gì đó sắp nhỏ ra bên ngoài. Bỗng nhiên cô ta kéo môi cười một tiếng. Đã có ý hay!
An Mai Tuyết nhặt một viên đá nhỏ có đầu bén nhọn trên mặt đất lên, ngồi xuống, bàn tay vươn về phía gương mặt trơn bóng của Dương Thụ Ảnh đổ mồ hôi lạnh. An Mai Tuyết dữ tợn khoét qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất