Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 22: Ai Diễn Tốt Hơn
Lời nói của Tưởng Tĩnh Nghiễm rất nặng nề, còn là nói ở trước mặt mọi người, rõ ràng là muốn dẫm nát thể diện của Dương Thụ Ảnh.
“Sáng sớm anh Tưởng đã nói như vậy, tôi nhổ vào, thứ như cô ta đúng là không biết xấu hổ! Thấy Mai Tuyết hiền lành thì bắt nạt, cả ngày chạy theo sau mông đàn ông!” Chu Dĩnh Phương nhân cơ hội báo thù, phụ họa móc mỉa cô.
“Đúng vậy, còn tưởng đào vị hôn phu của Mai Tuyết nữa chứ, cô về tự soi nước tiểu xem dáng vẻ cóc ghẻ của mình đi.” Đám người Hứa Mộng Kỳ cứ tôi một câu anh một câu mà bỏ đá xuống giếng, lên tiếng ủng hộ bạn tốt An Mai Tuyết.
Những người xung quanh như đang xem một vở kịch hay, nhìn mấy người Tưởng Tĩnh Nghiễm chèn ép Dương Thụ Ảnh.
Mọi người ở đây đều cho rằng Dương Thụ Ảnh sẽ bị người mình thích chèn ép đến đau lòng muốn chết, sau đó khóc lóc bỏ chạy như vô số lần trước kia.
Ai ngờ Dương Thụ Ảnh không những không khóc lóc chạy, đầu tiên là dỗi hai người một câu: “Tôi là cóc ghẻ, vậy các người là cái gì? Còn không bằng cóc ghẻ sao?”
Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ bị mắng đến xanh mặt.
Dương Thụ Ảnh như suy nghĩ điều gì đó, tiếp tục nói: “Cũng đúng, ngoại hình của các người không bằng tôi, làn da cũng không đẹp bằng tôi, nên ghen tỵ tôi, tôi hiểu mà!”
Lời này là nói với hai người Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ, tính thương tổn không lớn nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Gương mặt hai người lúc xanh lúc trắng, sắc mặt vô cùng khó coi, Tưởng Tĩnh Nghiễm và An Mai Tuyết liếc mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là An Mai Tuyết có cái nhìn khác về sự độc miệng của Dương Thụ Ảnh, cảm thấy cô có chút thay đổi, rốt cuộc đời trước đối phương chính là tính cách bánh bao để mặt cho cô ta xoa bóp.
Lúc này, có người thật sự nghiêm túc quan sát một chút rồi mở miệng nói: “Đồng chí Dương nói rất đúng, các người thật sự không trắng bằng cô ấy.”
Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ xấu hổ và giận dữ muốn chết, gương mặt đỏ bừng, nửa ngày vẫn không thể nói ra được một câu, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Giải quyết xong hai cái chân chó của An Mai Tuyết, Dương Thụ Ảnh ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Tưởng Tĩnh Nghiễm, chất vấn ngược lại: “Tôi độc ác ghê tởm như thế nào? Cô ta có thiếu cánh tay hay là thiếu chân gì không?”
An Mai Tuyết nghi ngờ Dương Thụ Ảnh đang trù ẻo cô ta, tức giận đến xanh mặt, cũng không suy nghĩ được nhiều.
Tưởng Tĩnh Nghiễm định mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Dương Thụ Ảnh ngắt lời: “Thế mà tôi lại nghĩ thanh niên trí thức các người đều là người có học vấn, người nào cũng văn minh nói đạo lý, xem ra sự thật là tôi đã đánh giá các người quá cao.”
“Thụ Ảnh, cô hiểu lầm anh Tưởng rồi, anh ấy…!”
Thấy An Mai Tuyết lại muốn giả trang bông sen trắng làm người tốt, Dương Thụ Ảnh thầm nói trong lòng, ai không biết giả trang bông sen trắng, giả làm trà xanh?
Cô không làm người phụ nữ họ An này ghê tởm chết thì sẽ không mang họ Dương. Cô lập tức duỗi tay véo đùi của mình, khóe mắt tức thì đỏ bừng, vừa cắn môi vừa tủi thân nói: “Số ve này tôi không nỡ ăn, là mấy người anh trai của tôi đi bắt dưới trời nắng chang chang, Mai Tuyết, nếu cô không muốn ăn thì có thể nói rõ với tôi là được rồi, tôi cũng sẽ không ép cô ăn thứ này, có cần phải làm rơi hộp của tôi không?”
Vừa dứt lời, cô lập tức ngồi xổm xuống nhặt lại số ve rơi trên mặt đất.
Đừng nói, dáng vẻ yếu đuối của Dương Thụ Ảnh đã làm trái tim lạnh lùng cứng rắn của Tưởng Tĩnh Nghiễm mềm xuống, lập tức hoài nghi có phải vừa rồi mình nói quá đáng quá hay không?
“Sáng sớm anh Tưởng đã nói như vậy, tôi nhổ vào, thứ như cô ta đúng là không biết xấu hổ! Thấy Mai Tuyết hiền lành thì bắt nạt, cả ngày chạy theo sau mông đàn ông!” Chu Dĩnh Phương nhân cơ hội báo thù, phụ họa móc mỉa cô.
“Đúng vậy, còn tưởng đào vị hôn phu của Mai Tuyết nữa chứ, cô về tự soi nước tiểu xem dáng vẻ cóc ghẻ của mình đi.” Đám người Hứa Mộng Kỳ cứ tôi một câu anh một câu mà bỏ đá xuống giếng, lên tiếng ủng hộ bạn tốt An Mai Tuyết.
Những người xung quanh như đang xem một vở kịch hay, nhìn mấy người Tưởng Tĩnh Nghiễm chèn ép Dương Thụ Ảnh.
Mọi người ở đây đều cho rằng Dương Thụ Ảnh sẽ bị người mình thích chèn ép đến đau lòng muốn chết, sau đó khóc lóc bỏ chạy như vô số lần trước kia.
Ai ngờ Dương Thụ Ảnh không những không khóc lóc chạy, đầu tiên là dỗi hai người một câu: “Tôi là cóc ghẻ, vậy các người là cái gì? Còn không bằng cóc ghẻ sao?”
Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ bị mắng đến xanh mặt.
Dương Thụ Ảnh như suy nghĩ điều gì đó, tiếp tục nói: “Cũng đúng, ngoại hình của các người không bằng tôi, làn da cũng không đẹp bằng tôi, nên ghen tỵ tôi, tôi hiểu mà!”
Lời này là nói với hai người Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ, tính thương tổn không lớn nhưng tính vũ nhục rất mạnh.
Gương mặt hai người lúc xanh lúc trắng, sắc mặt vô cùng khó coi, Tưởng Tĩnh Nghiễm và An Mai Tuyết liếc mắt nhìn nhau.
Đặc biệt là An Mai Tuyết có cái nhìn khác về sự độc miệng của Dương Thụ Ảnh, cảm thấy cô có chút thay đổi, rốt cuộc đời trước đối phương chính là tính cách bánh bao để mặt cho cô ta xoa bóp.
Lúc này, có người thật sự nghiêm túc quan sát một chút rồi mở miệng nói: “Đồng chí Dương nói rất đúng, các người thật sự không trắng bằng cô ấy.”
Chu Dĩnh Phương và Hứa Mộng Kỳ xấu hổ và giận dữ muốn chết, gương mặt đỏ bừng, nửa ngày vẫn không thể nói ra được một câu, chỉ có thể xám xịt rời đi.
Giải quyết xong hai cái chân chó của An Mai Tuyết, Dương Thụ Ảnh ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Tưởng Tĩnh Nghiễm, chất vấn ngược lại: “Tôi độc ác ghê tởm như thế nào? Cô ta có thiếu cánh tay hay là thiếu chân gì không?”
An Mai Tuyết nghi ngờ Dương Thụ Ảnh đang trù ẻo cô ta, tức giận đến xanh mặt, cũng không suy nghĩ được nhiều.
Tưởng Tĩnh Nghiễm định mở miệng nói chuyện nhưng lại bị Dương Thụ Ảnh ngắt lời: “Thế mà tôi lại nghĩ thanh niên trí thức các người đều là người có học vấn, người nào cũng văn minh nói đạo lý, xem ra sự thật là tôi đã đánh giá các người quá cao.”
“Thụ Ảnh, cô hiểu lầm anh Tưởng rồi, anh ấy…!”
Thấy An Mai Tuyết lại muốn giả trang bông sen trắng làm người tốt, Dương Thụ Ảnh thầm nói trong lòng, ai không biết giả trang bông sen trắng, giả làm trà xanh?
Cô không làm người phụ nữ họ An này ghê tởm chết thì sẽ không mang họ Dương. Cô lập tức duỗi tay véo đùi của mình, khóe mắt tức thì đỏ bừng, vừa cắn môi vừa tủi thân nói: “Số ve này tôi không nỡ ăn, là mấy người anh trai của tôi đi bắt dưới trời nắng chang chang, Mai Tuyết, nếu cô không muốn ăn thì có thể nói rõ với tôi là được rồi, tôi cũng sẽ không ép cô ăn thứ này, có cần phải làm rơi hộp của tôi không?”
Vừa dứt lời, cô lập tức ngồi xổm xuống nhặt lại số ve rơi trên mặt đất.
Đừng nói, dáng vẻ yếu đuối của Dương Thụ Ảnh đã làm trái tim lạnh lùng cứng rắn của Tưởng Tĩnh Nghiễm mềm xuống, lập tức hoài nghi có phải vừa rồi mình nói quá đáng quá hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất