Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 3: Oán Hận
Cô ta nhìn gương mặt người nằm trên mặt đất đã trở nên quái dị.
Đã thế này rồi xem cô làm sao còn mặt dày mày dạn đi câu dẫn anh Tưởng!
Thụ Ảnh tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra thì trước mắt đã nhìn thấy một cái bóng đen xì ngồi xổm trước mặt mình, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt, u ám từ bên ngoài. Cô bị dọa cho giật mình, suýt nữa đã hô lên “quỷ” và nhanh chóng lăn sang một bên.
“Thụ Ảnh, cậu tỉnh rồi, làm tớ to chết mất.” Bóng dáng này dừng lại, lập tức chạy đến, giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào, yếu đuối.
Thụ Ảnh tập trung nhìn, lúc này mới thấy rõ người chạy đến là một cô gái trẻ tuổi hiền hòa. Dường như là người quen của nguyên chủ. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm giác bản thân đã nghe thấy vẻ buồn bực của người nói.
Thụ Ảnh cũng không xem ảo giác này của mình là gì, bên ngoài cô vẫn cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại là một trận hoảng sợ mờ mịt.
Thế này là cô đã xuyên qua rồi sao?”
Thế nhưng cô đã xuyên đến đây thế nào? Sao cô không hề có chút trí nhớ nào thế này?
“Thụ Ảnh, sao cậu lại ngơ ngác như vậy?” Cô gái kia nhìn thấy Thụ Ảnh đã tỉnh lại thì nín khóc và mỉm cười, trên mặt cô ta là nụ cười hiền hòa như nước, nhìn Thụ Ảnh nửa ngày mà không trả lời nên hiện đầy vẻ lo lắng trên mặt, một tay quơ qua quơ lại trước mắt Thụ Ảnh, tựa như sợ Thụ Ảnh bị đụng đầu mà choáng váng.
“Đầu tớ đau quá.” Thụ Ảnh sợ làm lộ ra sơ hở nên không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ miêu tả tình huống cơ bản của mình, chờ đối phương trả lời.
Quả nhiên một giây sau đó cô gái này đã tự động nói, cô ta vừa dìu Thụ Ảnh đứng lên vừa phàn nàn bằng thái độ rất thân thiết: “Làm sao có thể không đau? Đầu của cậu đã đụng vào tường rồi, sưng lên rất lớn, còn chảy máu nữa. Thụ Ảnh, cậu cũng thật là, sao lại không đi đứng cẩn thận mà bị đụng như vậy? May mà không có việc gì. Cậu mau đứng lên đi, mặt đất bẩn lắm, tớ đưa cậu đến trạm y tế.”
Thụ Ảnh nửa tin nửa ngờ nhìn cô gái, nhưng trước mắt có thể thấy được mối quan hệ giữa nguyên chủ và cô gái này rất tốt, đáng chết nguyên chủ không phải là không có chuyện gì mà căn bản là đã chết rồi.
Một tay của Thụ Ảnh bị đối phương kéo đi, tay còn lại vô ý sờ lên cổ mình, ai ngờ đã sờ được một sợi dây màu đỏ bị đứt.
Sợi dây đỏ này hình như chỉ mới vừa đứt, hẳn là đã rơi mất thứ gì rồi.
Cô âm thầm lấy đoạn dây đỏ xuống nhìn, lúc này sự nghi ngờ còn lớn hơn.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, cô vô tình nhìn thoáng qua đã thấy một viên đá có đầu bén nhọn nằm đó, trong thoáng chốc Thụ Ảnh không khỏi lo lắng mà dựng lông tơ thẳng đứng lên, khắp người đều phát lạnh.
Chỉ vì cô vừa nhớ đến đây là nơi người kia vừa mới đứng đó, cũng là hướng cô đã cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo.
Hơn nữa, khi mới mở mắt ra, trận gió lạnh buốt kia không phải là một cơn gió lạnh bình thường mà chính là cơn gió đã vạch về phía gương mặt cô.
Cho nên người này đã nắm viên đá bén nhọn rõ ràng là muốn hủy đi gương mặt của cô.
Đây là thù hận gì? Oán hận gì?
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ thì nỗi sợ thật sự chính là chuyện nguyên thân bị đụng đầu thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?
Thụ Ảnh nhìn sang thì cô gái kia vừa khéo lại nở nụ cười ân cần, dịu dàng với cô.
“Ôi… Trên mặt cậu đã dơ rồi, để tớ lau cho.”
Đã thế này rồi xem cô làm sao còn mặt dày mày dạn đi câu dẫn anh Tưởng!
Thụ Ảnh tỉnh lại, cô vừa mở mắt ra thì trước mắt đã nhìn thấy một cái bóng đen xì ngồi xổm trước mặt mình, có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh buốt, u ám từ bên ngoài. Cô bị dọa cho giật mình, suýt nữa đã hô lên “quỷ” và nhanh chóng lăn sang một bên.
“Thụ Ảnh, cậu tỉnh rồi, làm tớ to chết mất.” Bóng dáng này dừng lại, lập tức chạy đến, giọng nói còn mang theo vẻ nghẹn ngào, yếu đuối.
Thụ Ảnh tập trung nhìn, lúc này mới thấy rõ người chạy đến là một cô gái trẻ tuổi hiền hòa. Dường như là người quen của nguyên chủ. Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng không biết có phải do ảo giác hay không mà cô luôn cảm giác bản thân đã nghe thấy vẻ buồn bực của người nói.
Thụ Ảnh cũng không xem ảo giác này của mình là gì, bên ngoài cô vẫn cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại là một trận hoảng sợ mờ mịt.
Thế này là cô đã xuyên qua rồi sao?”
Thế nhưng cô đã xuyên đến đây thế nào? Sao cô không hề có chút trí nhớ nào thế này?
“Thụ Ảnh, sao cậu lại ngơ ngác như vậy?” Cô gái kia nhìn thấy Thụ Ảnh đã tỉnh lại thì nín khóc và mỉm cười, trên mặt cô ta là nụ cười hiền hòa như nước, nhìn Thụ Ảnh nửa ngày mà không trả lời nên hiện đầy vẻ lo lắng trên mặt, một tay quơ qua quơ lại trước mắt Thụ Ảnh, tựa như sợ Thụ Ảnh bị đụng đầu mà choáng váng.
“Đầu tớ đau quá.” Thụ Ảnh sợ làm lộ ra sơ hở nên không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ miêu tả tình huống cơ bản của mình, chờ đối phương trả lời.
Quả nhiên một giây sau đó cô gái này đã tự động nói, cô ta vừa dìu Thụ Ảnh đứng lên vừa phàn nàn bằng thái độ rất thân thiết: “Làm sao có thể không đau? Đầu của cậu đã đụng vào tường rồi, sưng lên rất lớn, còn chảy máu nữa. Thụ Ảnh, cậu cũng thật là, sao lại không đi đứng cẩn thận mà bị đụng như vậy? May mà không có việc gì. Cậu mau đứng lên đi, mặt đất bẩn lắm, tớ đưa cậu đến trạm y tế.”
Thụ Ảnh nửa tin nửa ngờ nhìn cô gái, nhưng trước mắt có thể thấy được mối quan hệ giữa nguyên chủ và cô gái này rất tốt, đáng chết nguyên chủ không phải là không có chuyện gì mà căn bản là đã chết rồi.
Một tay của Thụ Ảnh bị đối phương kéo đi, tay còn lại vô ý sờ lên cổ mình, ai ngờ đã sờ được một sợi dây màu đỏ bị đứt.
Sợi dây đỏ này hình như chỉ mới vừa đứt, hẳn là đã rơi mất thứ gì rồi.
Cô âm thầm lấy đoạn dây đỏ xuống nhìn, lúc này sự nghi ngờ còn lớn hơn.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, cô vô tình nhìn thoáng qua đã thấy một viên đá có đầu bén nhọn nằm đó, trong thoáng chốc Thụ Ảnh không khỏi lo lắng mà dựng lông tơ thẳng đứng lên, khắp người đều phát lạnh.
Chỉ vì cô vừa nhớ đến đây là nơi người kia vừa mới đứng đó, cũng là hướng cô đã cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo.
Hơn nữa, khi mới mở mắt ra, trận gió lạnh buốt kia không phải là một cơn gió lạnh bình thường mà chính là cơn gió đã vạch về phía gương mặt cô.
Cho nên người này đã nắm viên đá bén nhọn rõ ràng là muốn hủy đi gương mặt của cô.
Đây là thù hận gì? Oán hận gì?
Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ thì nỗi sợ thật sự chính là chuyện nguyên thân bị đụng đầu thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?
Thụ Ảnh nhìn sang thì cô gái kia vừa khéo lại nở nụ cười ân cần, dịu dàng với cô.
“Ôi… Trên mặt cậu đã dơ rồi, để tớ lau cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất