Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm
Chương 35: Nhờ Việc
Chờ vị ngọt của kẹo cứng vị cam trong miệng lan tỏa ra, lần đầu tiên được nếm vị ngọt nên Tiểu Hổ lập tức mở to đôi mắt, ngay cả Dương Thụ Ảnh hỏi thằng bé ăn ngon hay không cũng không trả lời, mà là không ngừng chép miệng, qua nửa ngày sau mới rung đùi đắc ý non nớt nói: “Rất ngon ạ!”
Đại Hổ và Nhị Hổ nhìn mà thèm, trừng lớn đôi mắt, vừa ừng ực ừng ực nuốt nước miếng vừa lén liếc mắt nhìn kẹo trong tay Dương Thụ Ảnh.
“Muốn nữa!” Tiểu Hổ đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, duỗi bàn tay nhỏ đòi tiếp.
Đại Hổ và Nhị Hổ không nhịn được nữa, sợ tất cả kẹo đều bị cô út cho Tiểu Hổ, hai người vội nói.
“Cô út, cháu cũng muốn!”
“Cháu cũng muốn! Cháu cũng là cháu trai của cô đó! Cô không thể bất công!” Nhị Hổ tinh quái kêu lên.
Kẹo ngọt ngào!
Đây là hương vị mà bọn họ chưa bao giờ nếm thử, ăn ngon đến mức bọn họ không dám tin.
Trên đời có thứ ăn ngon như, thì ra Lư Đản không có lừa bọn họ, kẹo thật sự ăn ngon như vậy sao.
Ăn ngon đến mức bọn họ không nở nuốt xuống, ngay cả bàn ta và giấy gói kẹo cũng không quên liếm.
Dương Thụ Ảnh nhìn mà có chút chua xót, không cho bọn họ liếm lòng bàn tay.
Nhị Hổ đảo tròng mắt, lấy lòng nói: “Cô út, cháu còn chưa nếm đủ vị, cháu còn muốn ăn nữa, cô cho cháu một viên nữa đi.”
“Cháu cũng muốn.” Đại Hổ ở phía sau lập tức vươn tay.
“Tiểu Hổ cũng muốn!”
Dương Thụ Ảnh bị ‘sự háu ăn’ của ba đứa cháu trai nhỏ chọc giận đến bật cười, nhưng mà nhìn thấy ba đứa cháu trai vừa đen vừa gầy thì vô cùng đau lòng.
Trong lòng nói ở hiện đại có đứa trẻ nào là không trắng trẻo mập mạp.
Năm nay Đại Hổ và Nhị Hổ cũng là đứa 7 tuổi và đứa 6 tuổi, hai thằng bé cũng được xem là sinh ra trong những năm có nạn đói, thoạt nhìn chỉ giống đứa trẻ mới bốn năm tuổi.
Tiểu Hổ cũng gầy gò, trông càng nhỏ hơn, ba đứa nhỏ đều là dáng vẻ suy dinh dưỡng. Trong lòng Dương Thụ Ảnh thấy rất hụt hẫng, hạ quyết tâm đổi nhiều đồ ăn vặt đút cho ba thằng bé này.
Cũng không lo lắng bọn họ sẽ bị sâu răng, lại cho bọn họ mỗi người một viên kẹo, nhưng mà trước khi cho kẹo, cô cố ý hỏi: “Về sau có nghe lời cô út nữa không?”
Ba người đồng thanh lớn tiếng đáp lại: “Nghe ạ!”
Giọng nói này rất lớn đủ, vang đến mức làm tai cô hơi đau nhói.
Dương Thụ Ảnh tiếp tục nói: “Cô út có chuyện cần các cháu giúp đỡ, nếu các cháu giúp cô út thì sau này cô út có thứ gì ngon cũng đều cho các cháu.”
“Thật ạ?” Đại Hổ kích động lên tiếng đầu tiên.
Nhị Hổ mở lớn mắt nhìn chằm chằm cô.
“Cô út, cô mau nói đi! Mau nói đi!”
Đại Hổ và Nhị Hổ đã hoàn toàn bị kẹo chinh phục, làm gì có chuyện không đồng ý.
Đầu tiên, Dương Thụ Ảnh bảo hai người bọn họ gọi hai cháu gái nhỏ đến đây.
Chờ hai cô cháu gái tới, cô cũng không phân biệt đối xử, lập tức lấy kẹo ra chia cho hai người bọn họ mỗi người ba viên kẹo.
Hai cô cháu gái nhỏ nhìn thấy kẹo thì cũng ngạc nhiên vui vẻ giống hệt bộ dáng vừa rồi của ba thằng bé, Dương Thụ Ảnh cười ở trong lòng, ánh mắt mềm mại hơn.
Chờ tất cả mọi người đều nếm mùi vị của kẹo, Dương Thụ Ảnh nói muốn đi lên núi hái nấm, năm đứa nhỏ không hề do dự đã đồng ý ngay.
Nhưng mà Dương Thụ Ảnh chỉ bảo hai cháu trai đi theo, bảo hai cháu gái nhỏ ở nhà trông Tiểu Hổ.
Đại Hổ và Nhị Hổ nhìn mà thèm, trừng lớn đôi mắt, vừa ừng ực ừng ực nuốt nước miếng vừa lén liếc mắt nhìn kẹo trong tay Dương Thụ Ảnh.
“Muốn nữa!” Tiểu Hổ đã ăn trong chén lại nhìn trong nồi, duỗi bàn tay nhỏ đòi tiếp.
Đại Hổ và Nhị Hổ không nhịn được nữa, sợ tất cả kẹo đều bị cô út cho Tiểu Hổ, hai người vội nói.
“Cô út, cháu cũng muốn!”
“Cháu cũng muốn! Cháu cũng là cháu trai của cô đó! Cô không thể bất công!” Nhị Hổ tinh quái kêu lên.
Kẹo ngọt ngào!
Đây là hương vị mà bọn họ chưa bao giờ nếm thử, ăn ngon đến mức bọn họ không dám tin.
Trên đời có thứ ăn ngon như, thì ra Lư Đản không có lừa bọn họ, kẹo thật sự ăn ngon như vậy sao.
Ăn ngon đến mức bọn họ không nở nuốt xuống, ngay cả bàn ta và giấy gói kẹo cũng không quên liếm.
Dương Thụ Ảnh nhìn mà có chút chua xót, không cho bọn họ liếm lòng bàn tay.
Nhị Hổ đảo tròng mắt, lấy lòng nói: “Cô út, cháu còn chưa nếm đủ vị, cháu còn muốn ăn nữa, cô cho cháu một viên nữa đi.”
“Cháu cũng muốn.” Đại Hổ ở phía sau lập tức vươn tay.
“Tiểu Hổ cũng muốn!”
Dương Thụ Ảnh bị ‘sự háu ăn’ của ba đứa cháu trai nhỏ chọc giận đến bật cười, nhưng mà nhìn thấy ba đứa cháu trai vừa đen vừa gầy thì vô cùng đau lòng.
Trong lòng nói ở hiện đại có đứa trẻ nào là không trắng trẻo mập mạp.
Năm nay Đại Hổ và Nhị Hổ cũng là đứa 7 tuổi và đứa 6 tuổi, hai thằng bé cũng được xem là sinh ra trong những năm có nạn đói, thoạt nhìn chỉ giống đứa trẻ mới bốn năm tuổi.
Tiểu Hổ cũng gầy gò, trông càng nhỏ hơn, ba đứa nhỏ đều là dáng vẻ suy dinh dưỡng. Trong lòng Dương Thụ Ảnh thấy rất hụt hẫng, hạ quyết tâm đổi nhiều đồ ăn vặt đút cho ba thằng bé này.
Cũng không lo lắng bọn họ sẽ bị sâu răng, lại cho bọn họ mỗi người một viên kẹo, nhưng mà trước khi cho kẹo, cô cố ý hỏi: “Về sau có nghe lời cô út nữa không?”
Ba người đồng thanh lớn tiếng đáp lại: “Nghe ạ!”
Giọng nói này rất lớn đủ, vang đến mức làm tai cô hơi đau nhói.
Dương Thụ Ảnh tiếp tục nói: “Cô út có chuyện cần các cháu giúp đỡ, nếu các cháu giúp cô út thì sau này cô út có thứ gì ngon cũng đều cho các cháu.”
“Thật ạ?” Đại Hổ kích động lên tiếng đầu tiên.
Nhị Hổ mở lớn mắt nhìn chằm chằm cô.
“Cô út, cô mau nói đi! Mau nói đi!”
Đại Hổ và Nhị Hổ đã hoàn toàn bị kẹo chinh phục, làm gì có chuyện không đồng ý.
Đầu tiên, Dương Thụ Ảnh bảo hai người bọn họ gọi hai cháu gái nhỏ đến đây.
Chờ hai cô cháu gái tới, cô cũng không phân biệt đối xử, lập tức lấy kẹo ra chia cho hai người bọn họ mỗi người ba viên kẹo.
Hai cô cháu gái nhỏ nhìn thấy kẹo thì cũng ngạc nhiên vui vẻ giống hệt bộ dáng vừa rồi của ba thằng bé, Dương Thụ Ảnh cười ở trong lòng, ánh mắt mềm mại hơn.
Chờ tất cả mọi người đều nếm mùi vị của kẹo, Dương Thụ Ảnh nói muốn đi lên núi hái nấm, năm đứa nhỏ không hề do dự đã đồng ý ngay.
Nhưng mà Dương Thụ Ảnh chỉ bảo hai cháu trai đi theo, bảo hai cháu gái nhỏ ở nhà trông Tiểu Hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất