Thập Niên 70: Mỹ Nhân Kiều Mềm

Chương 37: Quân Nhân Đều Là Người Tốt

Trước Sau
Mà Trần Tỉ đang lái xe cũng tùy ý liếc đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn thoáng qua, anh đã sớm nhìn thấy cô gái chừng mười sáu mười bảy tuổi đứng ven đường.

Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp và thời thượng, làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo lớn bằng bàn tay, đôi mắt đen nhánh, mũi nhỏ xinh xắn lại cao thẳng, cánh môi ửng đỏ.

Có lẽ cô mới làm việc mệt nhọc nên gương mặt có chút ửng đỏ, giống như gương mặt đã đánh má hồng, áo sơ mi đơn giản kết hợp với quần đen, thẳng tắp đứng một bên phảng phất như một phong cảnh xinh đẹp, trông vô cùng có khí chất lại quyến rũ câu lòng người.

Một cô gái thời thượng như vậy dù có là ở Kinh Đô cũng là hiếm thấy.

Đáy mắt của Trần Tỉ chợt loé lên kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Dương Thụ Ảnh đang thấp thỏm, thấy đối phương dừng xe lại, cô có chút vui vẻ, vội vàng chạy đến, chờ đến lúc nhìn thấy gương mặt góc cạnh và quen thuộc kia, cả người hơi ngạc nhiên một chút.

Thật trùng hợp!

“Vị đồng chí này, có việc?” Giọng nói trầm thấp của từ tính của người đàn ông vang lên, ngắn gọn mà nhiều ý!

Khi cô gái nhỏ đến gần, Trần Tỉ phát hiện ra khuôn mặt của cô gái nhỏ này càng thanh tú xinh đẹp hơn, hàng lông mi trên dưới đôi mắt hoa đào vừa cong vừa dài, ánh mắt trong veo, nhưng có lẽ vẫn còn nhỏ.

Trần Tỉ vội vàng nhìn thoáng qua một cái, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt đợi đối phương nói chuyện.



Nhưng mà thấy đối phương đứng hồi lâu cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mình, anh hơi cau mày, cũng không định lãng phí thời gian, chân dài đặt lên bàn đạp xe, chuẩn bị rời đi.

Thấy đối phương sắp rời đi, Dương Thụ Ảnh cũng bỏ qua sự ngượng ngùng, vội vàng mở miệng hỏi: “Đợi đã, anh trai này, anh có thể cho em xin chút nước được không?”

Người của thời đại này còn khá bảo thủ, Dương Thụ Ảnh sợ đối phương hiểu lầm ý của mình, cho nên giải thích rằng bản thân dẫn cháu trai lên núi hái nấm, nhưng cháu trai chơi mệt rồi, thấy khát nước không đi nổi nữa, gần đây cũng không có nguồn nước sạch nào, vì vậy muốn xin anh ít nước.

Dương Thụ có chút lo lắng người đó không muốn cho mượn.

Cô cẩn thận nhìn ấm nước bên hông của đối phương mấy lần, đó là bình nước quân dụng, là thứ rất có giá trị ở thời đại này.



Nhìn thấy sau khi đối phương nghe cô nói xong liền không chút do dự tháo ấm nước xuống, lại hỏi cháu trai cô đang ở đâu?

Hai mắt của Dương Thụ Ảnh sáng lên, cô nhận lấy chiếc ấm và vội vàng nói cảm ơn.

Quả nhiên!

Các anh quân nhân đều là người tốt!



Lần trước cô bị thương, là do anh chủ động đưa cô đến trung tâm y tế, lần này lại giúp cô.

Lúc này, Dương Thụ Ảnh có ấn tượng rất tốt với anh trai quân nhân cao lớn và lạnh lùng trước mặt này, nói cho đối phương biết vị trí của cháu trai mình.

Nơi đó cách đây không xa, rất gần.

Dương Thụ Ảnh dẫn theo anh trai quân nhân quay lại chỗ cũ.

Rất nhanh đã đến chỗ của hai đứa cháu trai.

Lúc này, trên mặt của hai đứa cháu trai đã có chút buồn ngủ, môi khô nứt nẻ, hai má ửng đỏ vì phơi nắng, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi li ti khiến cho Dương Thụ Ảnh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Cô có chút hối hận vì muốn lấy điểm mà làm việc lâu như vậy.

Thụ Ảnh vừa đến gần, hai đứa cháu đồng thanh nói: “Cô nhỏ, con khát quá!”

Dương Thụ Ảnh đau lòng ngồi xuống tảng đá lớn, vặn nắp ấm quân dụng ra, sau đó lần lượt cho hai đứa cháu uống nước.

Vừa đút nước vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán cho hai đứa cháu, lại hỏi:”Có mệt lắm không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau