Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 21:

Trước Sau
"Này! vợ của Dương Chính Ngọ, chị buông tay ra trước đi, làm vậy còn ra thể thống gì nữa, sao lại đánh người ta thế kia?"

"Tôi khinh, tại sao bà đây phải buông tay trước, con hồ ly tinh không biết xấu hổ này quyến rũ chồng tôi, sao tôi không được đánh nó?" Ngô Tú Lệ nhổ một bãi nước bọt về phía chân bí thư chi bộ, nước miếng văng tung tóe.

Chuyện nhà người ta khó phân xử, bí thư chi bộ nghẹn lời đến mức lông mày nhíu chặt lại nhưng mà cũng biết là phải ngăn cản hành vi đánh nhau của hai người này trước.

Những chuyện khác thì lát nữa rồi nói, nếu không để tiếp tục đánh nữa, lỡ như mà truyền đến công xã, ảnh hưởng đến không chỉ là danh tiếng của người trong thôn, mà nghiêm trọng hơn là ông ta cũng sẽ bị cấp trên khiển trách.

"Mấy người qua đó kéo họ ra đi nào!"

Bí thư chi bộ lên tiếng rồi, những người khác cũng không tiện tiếp tục làm người mù người điếc nữa, hơn nữa loại cơ hội có thể thể hiện trước mặt quan chức này, ai cũng không muốn bỏ lỡ, lập tức có mấy bà thím chen chúc lao ra từ trong đám người, một phát tách hai người đang đánh nhau túi bụi ra.

"Ai quyến rũ chồng chị hả? Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói không thể nói bậy, chị có bằng chứng gì không?" Từ Xảo ngã ngồi trên đất, gương mặt trái xoan trắng nõn thon gầy lúc này đã sưng vù lên, nhìn kỹ còn có mấy vết cào cấu, hai bím tóc tết cũng bung ra, xõa trên vai rối bời.



Bị đánh cho một trận tơi tả như vậy, cho dù vừa đau vừa tủi thân nhưng đôi mắt to đen láy vẫn kiên cường không chịu rơi lệ, nhìn vừa đáng thương vừa tội nghiệp.

Chứng kiến Từ Xảo giả nai con nai tơ, trong đầu Ngô Tú Lệ như có ai châm lửa, thân hình to lớn vùng vẫy, suýt chút nữa thì ba bốn bà thím không giữ được, để bà ta xông lên đánh người.

“Cô nói cô không câu dẫn chồng tôi, vậy anh ta bị rảnh rỗi sinh nông nổi à, đầu óc toàn cứt với đái, việc của mình không làm, chạy đến giúp cô làm không công?”

Sau một hồi giằng co, Ngô Tú Lệ trông chẳng khá khẩm hơn Từ Xảo là bao, tóc tai rối bù, cổ áo cũng bị giật bung mất hai cúc.

Lời này vừa dứt, sắc mặt Dương Chính Ngọ đang ngồi xổm ở góc nhà liền biến sắc, tán thành cũng không được, phản bác cũng chẳng xong, mặt mũi đỏ bừng như gan lợn.

“Chuyện này… thật khó mà nói! Nếu không thì tại sao anh ta lại phải chạy đến mảnh đất làm giúp?”

Nín cười, Ngô Tú Lệ định thần lại, tức giận chỉ tay về phía Từ Xảo hồi lâu nhưng lại không nói được lời phản bác nào, bởi vì đó là những lời chính miệng cô ta nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau