Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 23:
Nhưng Ngô Tú Lệ là ai chứ? Là người đàn bà nổi tiếng hung dữ trong làng, cô ta mà dễ dàng bỏ qua như vậy thì tên cô ta phải viết ngược lại mới đúng.
“Con đĩ thối mồm năm miệng mười, quyến rũ chồng tao xong rồi, giờ lại còn muốn quyến rũ cả Bí thư với Đại đội trưởng nữa hả?”
Nghe vậy, vị bí thư và đội trưởng Tạ Khánh Bảo đều sững người, vội vàng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Từ Xảo, Ngô Tú Lệ là loại người trắng cũng có thể nói thành đen, bọn họ không muốn rước họa vào thân.
“Chỉ có con hồ ly tinh nhà mày mới giỏi ăn nói thôi! Nào nào nào, các chị em ở đây, mọi người đến phân xử xem, đều là người trong thôn cả, mọi người biết chồng tôi ngày thường hiền lành thế nào, thương yêu tôi ra sao mà, đúng không?”
Chuyện trong nhà bà thì ai mà biết được?
“Việc nhà mình còn làm không hết, sao có thể chạy đi làm giúp người khác được chứ? Hôm nay mà không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, ngày mai đám thanh niên trí thức các người cứ nũng nịu, nói mấy lời ngon ngọt, thì các ông lớn trong thôn khỏi phải làm gì nữa, cứ để các người làm hết đi, già trẻ lớn bé trong nhà chết đói hết.”
Lúc chưa đụng đến miếng bánh của mình thì chẳng thấy ai ý kiến gì, bây giờ Ngô Tú Lệ lôi chuyện lên đầu lên cổ mọi người, mấy bà vợ ở đó nghe cũng có lý, liền túm lấy tai chồng dặn dò phải tránh xa đám nữ thanh niên tri thức ra.
Thế nhưng vẫn có người tỉnh táo mà cười khẩy: “Người ta là người thành phố, da dẻ trắng trẻo, ăn nói nhỏ nhẹ, liệu có thèm để ý đến gã chồng nhà tôi sao? Nếu có thật thì chắc hôm đấy trời mọc đằng tây mất.”
Mấy người lại tiếp tục đôi co một hồi, nhưng rõ ràng Từ Xảo chỉ biết nói đạo lý thì không đấu lại Ngô Tú Lệ mồm mép ghê gớm, chẳng mấy chốc đã yếu thế, nhất là khi bà ta lôi cả Dương Chính Ngọ ra đối chất, gã đàn ông nhu nhược ấy không ngờ dám nói dối, đổ hết tội lỗi lên đầu Từ Xảo, nói là cô ta quyến rũ, ép hắn làm chuyện đó.
Thế là xong, tình thế lập tức xoay chuyển, Từ Xảo trở thành đối tượng bị chỉ trích, bị Ngô Tú Lệ và mấy bà chị em tốt vây quanh mắng chửi, người ngoài thấy cô ta đuối lý cũng chẳng ai muốn ra mặt bênh vực, chỉ cần không đánh nhau là được, thế là họ đứng xem náo nhiệt.
“Làm cái gì đấy?” Bỗng một tiếng quát lớn vang lên cắt ngang màn ẩu đả hỗn loạn.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại thì thấy Tô Tân Xuyên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đang chen vào giữa đám đông, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám người, cộng thêm tiếng nói lớn vừa rồi, thành công khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
“Con đĩ thối mồm năm miệng mười, quyến rũ chồng tao xong rồi, giờ lại còn muốn quyến rũ cả Bí thư với Đại đội trưởng nữa hả?”
Nghe vậy, vị bí thư và đội trưởng Tạ Khánh Bảo đều sững người, vội vàng lùi lại mấy bước, giữ khoảng cách với Từ Xảo, Ngô Tú Lệ là loại người trắng cũng có thể nói thành đen, bọn họ không muốn rước họa vào thân.
“Chỉ có con hồ ly tinh nhà mày mới giỏi ăn nói thôi! Nào nào nào, các chị em ở đây, mọi người đến phân xử xem, đều là người trong thôn cả, mọi người biết chồng tôi ngày thường hiền lành thế nào, thương yêu tôi ra sao mà, đúng không?”
Chuyện trong nhà bà thì ai mà biết được?
“Việc nhà mình còn làm không hết, sao có thể chạy đi làm giúp người khác được chứ? Hôm nay mà không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, ngày mai đám thanh niên trí thức các người cứ nũng nịu, nói mấy lời ngon ngọt, thì các ông lớn trong thôn khỏi phải làm gì nữa, cứ để các người làm hết đi, già trẻ lớn bé trong nhà chết đói hết.”
Lúc chưa đụng đến miếng bánh của mình thì chẳng thấy ai ý kiến gì, bây giờ Ngô Tú Lệ lôi chuyện lên đầu lên cổ mọi người, mấy bà vợ ở đó nghe cũng có lý, liền túm lấy tai chồng dặn dò phải tránh xa đám nữ thanh niên tri thức ra.
Thế nhưng vẫn có người tỉnh táo mà cười khẩy: “Người ta là người thành phố, da dẻ trắng trẻo, ăn nói nhỏ nhẹ, liệu có thèm để ý đến gã chồng nhà tôi sao? Nếu có thật thì chắc hôm đấy trời mọc đằng tây mất.”
Mấy người lại tiếp tục đôi co một hồi, nhưng rõ ràng Từ Xảo chỉ biết nói đạo lý thì không đấu lại Ngô Tú Lệ mồm mép ghê gớm, chẳng mấy chốc đã yếu thế, nhất là khi bà ta lôi cả Dương Chính Ngọ ra đối chất, gã đàn ông nhu nhược ấy không ngờ dám nói dối, đổ hết tội lỗi lên đầu Từ Xảo, nói là cô ta quyến rũ, ép hắn làm chuyện đó.
Thế là xong, tình thế lập tức xoay chuyển, Từ Xảo trở thành đối tượng bị chỉ trích, bị Ngô Tú Lệ và mấy bà chị em tốt vây quanh mắng chửi, người ngoài thấy cô ta đuối lý cũng chẳng ai muốn ra mặt bênh vực, chỉ cần không đánh nhau là được, thế là họ đứng xem náo nhiệt.
“Làm cái gì đấy?” Bỗng một tiếng quát lớn vang lên cắt ngang màn ẩu đả hỗn loạn.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại thì thấy Tô Tân Xuyên mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đang chen vào giữa đám đông, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám người, cộng thêm tiếng nói lớn vừa rồi, thành công khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất