Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 29: Siêu Lòng

Trước Sau
Tên này… đẹp trai thật đấy!

Lương Thanh Thanh nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhận ra sự kém cỏi của bản thân, thầm mắng mình vài câu trong lòng.

Gái ngoan không chấp trai đẹp, đó là một trong những châm ngôn sống của cô. Hơn nữa, vốn dĩ cô không có ý định làm lớn chuyện này, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng nếu bỏ qua những chuyện không vui trước đó, dù sao thì anh ta cũng coi như đã cứu cô hai lần. Nếu bây giờ cô lại làm ra chuyện như đâm sau lưng thế này, chẳng phải là lấy oán báo ân sao?

Nhưng dù sao thì cũng không thể để mất mặt được!

Thế là Lương Thanh Thanh hất cằm lên, hừ lạnh: “Có phải thỏ hay không thì anh đổ đồ trong giỏ ra cho tôi xem là biết ngay thôi!”

Vừa dứt lời, cô đã nghĩ Phạm Diễn Hành sẽ sợ hãi mà lập tức đổi chủ đề, đến lúc đó cô sẽ học theo giọng điệu mỉa mai của anh ta, chọc cho anh ta tức chết, sau đó ai về nhà nấy.

Nào ngờ anh ta lại làm động tác định đổ thật. Thấy vậy, Lương Thanh Thanh trừng mắt, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Nếu thật sự đổ ra một con thỏ, cô đi tố cáo là vong ân bội nghĩa, không đi tố cáo là mất mặt.

Dù thế nào thì người chịu thiệt vẫn là cô!

“Anh đừng có đổ mấy thứ cỏ rác trong đó ra làm bẩn đường làng đấy nhé! Hừ, hôm nay tôi đang vui nên không so đo với anh nữa, tạm biệt!”



Nói xong, cô liền làm mặt quỷ rồi quay người bỏ đi, bước chân nhanh hơn cả lúc bị con Đại Hoàng đuổi theo lúc nãy, cứ như phía sau có thứ gì đó đáng sợ hơn cả Đại Hoàng đang đuổi theo vậy.

Đường làng sạch sẽ? Phạm Diễn Hành kéo cái giỏ đang nghiêng ngả lại, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên bóng lưng hậm hực bỏ đi của Lương Thanh Thanh.

Lúc hoàn hồn lại, anh mới nhận ra từ lúc nào mà khóe môi mình đã khẽ nhếch lên.



Bóng đêm dần buông xuống, trên bờ ruộng xuất hiện hàng dài bóng người trở về nhà. Vất vả cả ngày, cuối cùng cũng đến lúc được nghỉ ngơi, trên mặt mọi người tuy không giấu nổi vẻ mệt mỏi nhưng lại rạng rỡ nụ cười, vừa đi vừa rôm rả bàn tán chuyện phiếm trong thôn.

Mà đề tài hot nhất hôm nay á? Chẳng phải là vở kịch cẩu huyết giữa cánh đồng đậu tương hồi trưa sao?

Nói chuyện một hồi, ánh mắt mọi người lại vô thức liếc về phía gia đình họ Lương.

Ai trong làng chẳng biết Lương Thanh Thanh nhà đó dạo này suốt ngày chạy qua chạy lại chỗ mấy anh thanh niên trí thức?

Tiếc thay, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đúng là chuyện tình đơn phương đầy éo le mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau