Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão
Chương 32:
“Mẹ yên tâm đi, chúng con đảm bảo không nhắc đến đâu!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Ai ngờ vừa bước vào cửa đã nghe thấy Khâu Tiểu Yến đang ở trong nhà chính nói với Lương Thanh Thanh về chuyện ruộng đậu tương trưa nay, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt Mã Tú Chi tối sầm.
“Mẹ, hay là để con đi ngăn lại?” Vương Hiểu Mai vừa nói vừa định đi về phía nhà chính.
“Bây giờ đã muộn rồi!” Chỉ mới nghe được một hai câu đầu, đã biết Khâu Tiểu Yến đã nói đến phần kết rồi, bây giờ còn đi ngăn cản có tác dụng gì chứ? Chi bằng đi nghe xem con gái nhà mình có suy nghĩ gì về chuyện này.
Nghĩ đến đây, Mã Tú Chi đảo mắt, nhỏ giọng nói: “Con với Thục Mẫn đi nhóm lửa trước đi, rau đã nhặt xong rồi, đợi mẹ qua nấu cơm, ông lão đi gọi Tùng Tử về, thằng cả thằng hai đi bổ củi.”
“Vâng!”
Phân công rõ ràng, mỗi người một việc, mọi người đều lặng lẽ đi làm việc mà Mã Tú Chi đã sắp xếp, còn bản thân bà thì rón rén núp ở cửa nhà chính nghe lén.
Bên này Lương Thanh Thanh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đang ngồi trên ghế chống cằm nghe Khâu Tiểu Yến kể chuyện say sưa.
Vừa chạy thoát khỏi bầy chó dữ, cô nàng về đến nhà chưa kịp ngả lưng thì đã thấy bóng dáng của Khâu Tiểu Yến. Cô bạn tay chân múa may, hào hứng kể lại toàn bộ câu chuyện y như trong sách, nào là nam chính ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân, trừng trị kẻ xấu, rồi thì nữ phụ bị vả mặt, phải nhận lấy kết cục thích đáng.
Lương Thanh Thanh nghe mà ngáp ngắn ngáp dài.
"Thanh Thanh à, may mà cậu bỏ được cái tên Tô tri thức kia, tôi thấy anh ta với Từ Xảo chắc chắn là gian díu với nhau từ trước rồi, không thì sao anh ta lại bênh vực cô ta như vậy chứ, hứ!" Dứt lời, Khâu Tiểu Yến cẩn thận quan sát biểu cảm của Lương Thanh Thanh, thấy cô không có gì khác lạ mới yên tâm nói tiếp.
"Nhưng mà lần này Từ Xảo đúng là trong cái rủi có cái may, đại đội trưởng cho cô ta nghỉ hẳn ba ngày, công điểm vẫn tính như thường."
Chẳng phải là nghỉ phép có lương sao, đúng là chuyện tốt.
Lương Thanh Thanh gật đầu, trong đầu bất chợt hiện lên một đoạn trong truyện, hình như là trong ba ngày nghỉ này, Từ Xảo lên thị trấn gửi thư, tình cờ cứu được một vị lãnh đạo cấp cao của huyện, từ đó được nhận vào trường tiểu học công xã làm giáo viên.
Tuy lương không cao nhưng được bao ăn bao ở, thỉnh thoảng còn được nhận tem phiếu, quan trọng nhất là sau này không phải dãi nắng dầm mưa ra đồng làm việc nữa, là công việc tốt mà các cô gái đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Mọi người đồng thanh đáp.
Ai ngờ vừa bước vào cửa đã nghe thấy Khâu Tiểu Yến đang ở trong nhà chính nói với Lương Thanh Thanh về chuyện ruộng đậu tương trưa nay, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt Mã Tú Chi tối sầm.
“Mẹ, hay là để con đi ngăn lại?” Vương Hiểu Mai vừa nói vừa định đi về phía nhà chính.
“Bây giờ đã muộn rồi!” Chỉ mới nghe được một hai câu đầu, đã biết Khâu Tiểu Yến đã nói đến phần kết rồi, bây giờ còn đi ngăn cản có tác dụng gì chứ? Chi bằng đi nghe xem con gái nhà mình có suy nghĩ gì về chuyện này.
Nghĩ đến đây, Mã Tú Chi đảo mắt, nhỏ giọng nói: “Con với Thục Mẫn đi nhóm lửa trước đi, rau đã nhặt xong rồi, đợi mẹ qua nấu cơm, ông lão đi gọi Tùng Tử về, thằng cả thằng hai đi bổ củi.”
“Vâng!”
Phân công rõ ràng, mỗi người một việc, mọi người đều lặng lẽ đi làm việc mà Mã Tú Chi đã sắp xếp, còn bản thân bà thì rón rén núp ở cửa nhà chính nghe lén.
Bên này Lương Thanh Thanh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cô ấy đang ngồi trên ghế chống cằm nghe Khâu Tiểu Yến kể chuyện say sưa.
Vừa chạy thoát khỏi bầy chó dữ, cô nàng về đến nhà chưa kịp ngả lưng thì đã thấy bóng dáng của Khâu Tiểu Yến. Cô bạn tay chân múa may, hào hứng kể lại toàn bộ câu chuyện y như trong sách, nào là nam chính ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân, trừng trị kẻ xấu, rồi thì nữ phụ bị vả mặt, phải nhận lấy kết cục thích đáng.
Lương Thanh Thanh nghe mà ngáp ngắn ngáp dài.
"Thanh Thanh à, may mà cậu bỏ được cái tên Tô tri thức kia, tôi thấy anh ta với Từ Xảo chắc chắn là gian díu với nhau từ trước rồi, không thì sao anh ta lại bênh vực cô ta như vậy chứ, hứ!" Dứt lời, Khâu Tiểu Yến cẩn thận quan sát biểu cảm của Lương Thanh Thanh, thấy cô không có gì khác lạ mới yên tâm nói tiếp.
"Nhưng mà lần này Từ Xảo đúng là trong cái rủi có cái may, đại đội trưởng cho cô ta nghỉ hẳn ba ngày, công điểm vẫn tính như thường."
Chẳng phải là nghỉ phép có lương sao, đúng là chuyện tốt.
Lương Thanh Thanh gật đầu, trong đầu bất chợt hiện lên một đoạn trong truyện, hình như là trong ba ngày nghỉ này, Từ Xảo lên thị trấn gửi thư, tình cờ cứu được một vị lãnh đạo cấp cao của huyện, từ đó được nhận vào trường tiểu học công xã làm giáo viên.
Tuy lương không cao nhưng được bao ăn bao ở, thỉnh thoảng còn được nhận tem phiếu, quan trọng nhất là sau này không phải dãi nắng dầm mưa ra đồng làm việc nữa, là công việc tốt mà các cô gái đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất