Thập Niên 70, Mỹ Nhân Làm Tinh Ôm Đùi Đại Lão

Chương 43:

Trước Sau
Động tác quen thuộc này, không cần đoán cũng biết là ai.

“Ê, anh chạy nhanh như vậy làm gì, đừng quên anh còn nợ tôi hai chai nước ngọt đấy.”

“Đâu có.” Là anh ta chạy nhanh hay cô quá chậm? Nói đi cũng phải nói lại, trông anh có giống loại người lật mặt như bánh tráng nướng đâu?

Rõ ràng, trong mắt Lương Thanh Thanh, anh chính là loại người đó.

“Vậy thì đi mua ngay bây giờ, không cầm được đồ trên tay, tôi không yên tâm đâu.”

Cô gái nhỏ trước mặt mặc áo khoác cổ đối khuy màu xanh đậm, làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng khẽ đóng khẽ mở bày tỏ quan điểm của mình, mái tóc đen dài được tết thành một bím tóc thắt nút vắt ngang ngực, đôi mắt hồ ly câu hồn tràn đầy vẻ không tin tưởng nhìn chằm chằm vào anh, sợ anh sẽ chạy mất.

Một đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lại chỉ coi anh như một kẻ tiểu nhân, Phạm Diễn Hành thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

“Được rồi được rồi, giờ tôi mua được chưa.” Phạm Diễn Hành giải cứu bộ quần áo của mình khỏi tay cô, vỗ vỗ nếp nhăn trên đó, sải bước đi về phía trước.

“Vậy mới đúng chớ.” Lương Thanh Thanh vui vẻ nhếch môi, lon ton chạy theo sau anh.



Thị trấn không lớn cũng không nhỏ, từ bãi đậu xe đến cửa hàng hợp tác xã cũng phải mất một khoảng cách, hai người một trước một sau đi trên đường cái, rõ ràng không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào, thậm chí rất ít nói chuyện nhưng lại khiến người ta bất giác liên tưởng đến một đôi.

“Họ che miệng cười trộm chúng ta làm gì vậy?” Sau khi bị ánh mắt của không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Lương Thanh Thanh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi người đàn ông phía trước.

“……” Cô giả vờ không biết hay là thật sự không biết?

Phạm Diễn Hành nuốt nước bọt hai cái, đột nhiên nảy ra ý muốn trêu chọc cô, quay đầu lại nhếch mép nói: “Họ xem náo nhiệt đấy.”

“Xem náo nhiệt gì chứ? Trên mặt tôi có dính gì bẩn à?" Lương Thanh Thanh đưa tay sờ sờ khuôn mặt láng mịn của mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Ô che đi phần lớn ánh nắng chói chang cho cô, khiến khuôn mặt càng thêm dịu dàng, hai lọn tóc mai theo gió bay bay, đôi mắt tinh ranh linh động kia nhìn anh, như thể trong thế giới này, trong mắt cô chỉ có anh, khi nói chuyện, đầu lưỡi hồng hào khẽ lộ ra, càng thêm phần quyến rũ.

“Này, anh nói gì đi chứ?”

Lời gọi lần nữa kéo Phạm Diễn Hành về thực tại, ánh mắt anh dọc theo đầu ngón tay cô di chuyển lên xuống, đột nhiên dừng lại trên đôi môi đỏ mọng kia, màu hồng mềm mại như muốn nhỏ ra, giống như hoa đào nở rộ rực rỡ trong tiết trời xuân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau