Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng

Chương 35: Không Bằng

Trước Sau
Trương Vệ Hồng nhăn chặt mày, trong lòng rất không thoải mái. Mấy ngày nay cũng không có người nào nghe lời cô ta nói, Văn Tĩnh thì toàn mặc kệ, nói chuyện không để ý đến cô ta, Phương Đường cũng lười trả lời cô ta, còn rất kiêu ngạo, Bạch An Kỳ thì càng khó chiều, ngang ngược vô lý. Ba người bạn cùng phòng này quá khó chơi cùng.

Bạch An Kỳ tức giận đến mức cắn chặt răng, một con cá thì có gì đặc biệt hơn người đâu, không ăn thì không ăn, cô ta còn có lạp xưởng đấy.

Nhưng nhìn thấy cá trích tươi sống, nước miếng của cô ta cũng không nhịn được mà chảy xuống. Cô ta thích ăn cá trích kho nhất, mẹ làm thịt cá trích kho đặc biệt ngon khiến cô ta có thể ăn nhiều hơn một bát cơm.

Hu hu…… Cô ta muốn về nhà, không muốn tiếp tục ở cái nơi quỷ quái này nữa, cả đám đều bắt nạt cô ta.

Phương Đường và Tang Mặc để ra nửa thùng cá rồi cùng đi đến sườn núi, ông Ngô và ông Phương đang nói chuyện ở cửa, khi nhìn thấy bọn họ thì liền vui vẻ.

“Cháu gái, sao mấy ngày nay không tới thăm chúng ta?”

Ánh mắt của hai ông cụ đều rất hiền từ, bọn họ biết sữa mạch nha và phiếu vải đều là Phương Đường đưa cho, bản thân cô không giữ cái nào mà cho hai ông lão bọn họ toàn bộ, hy vọng bọn họ còn có cơ hội để có thể trả lại ân tình lớn như vậy.

“Không phải là cháu đang tới sao, mọi người xem đây là cái gì.”

Phương Đường cười tủm tỉm chỉ vào thùng, hai ông cụ cúi đầu, nhìn thấy cá tươi sống thì đều mừng rỡ cười đến nỗi tê cả miệng. Đã lâu rồi cũng chưa được ăn cá, cá ở con sông trong thôn kia đã thành tinh cả rồi nên không ai câu nổi.

“Cháu gái, những con cá này đều là cháu câu sao?” Ông Phương hưng phấn hỏi.

“Vâng ạ, vẫn còn có rất nhiều nhưng đã tặng cho mọi người rồi.”

Phương Đường kiêu ngạo gật gật đầu, vô cùng đắc ý.



Ông cụ Phương giơ ngón tay cái lên rồi khen: “Thật lợi hại, đám cá trong sông kia, đến người trong thôn cũng đều không câu được, chỉ có con bé Đường này có bản lĩnh.”

Ông Ngô cười tủm tỉm, nói: “Hai ngày trước Hắc Đản đi xuống sông vớt cá, đi cả đêm mà đến cả một con tôm cũng không vớt nổi, Đường nha đầu, bản lĩnh này của cháu thật cao!”

Mặt Tang Mặc lập tức đen lại, dứt khoát xoay người, chuẩn bị đi lên núi nhặt chút củi, chờ trời tối thì đi đưa cá cho đội trưởng Hoàng.

Lưỡi của hai ông cụ này thật dài, chút chuyện như vậy cũng đều lấy ra để nói. Không phải kỹ thuật câu cá của anh không tốt, mà là cá trong sông này quá ít, trước kia ở nông trường cũ thì anh là người câu cá giỏi nhất.

Nhưng nhìn thấy cá tung tăng nhảy nhót ở trong thùng, Tang Mặc tấm tắc, anh thật sự không muốn thừa nhận rằng bản thân câu cá không bằng Phương Đường.

Nhưng sự thật bày ở trước mắt, không phải do anh không thừa nhận mà biến mất.

“Tôi đi nhặt củi.”

Tang Mặc ném ra một câu lạnh như băng, rồi nhanh chóng lên núi, thuận tiện lại cắt một sọt cỏ về.

“Ngày hôm qua có mưa nên trên núi có nấm, anh nhìn thấy thì nhặt một chút trở về nhé!” Phương Đường kêu lên ở phía sau.

“Ừ.”

Tang Mặc không quay đầu lại mà đi càng nhanh hơn, việc càng ngày càng nhiều, anh phải nắm chặt thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau