Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mềm Mại Dựa Vào Công Lược Đại Lão Để Nằm Thắng
Chương 4: Đừng Hòng Mà Thoái Khỏi
Tuy rằng hai đời cô vẫn là cô gái ngây thơ về phương diện kia, nhưng tốt xấu gì thì cô vẫn là phụ nữ đã từng kết hôn mà sống lại, nên cô đã hiểu lời nói lưu manh này của hệ thống rất nhanh, thịt này là thịt khác, đây không phải là thịt mà cô muốn ăn.
“Mi…… Mi là đồ lưu manh, ta nói chính là loại thịt ăn được vào trong bụng, chứ không phải cái kia!”
Phương Đường trao đổi với hệ thống mà khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, giống như hoa đào, trắng hồng mọng nước.
“Mi phải nói rõ ràng, về sau sẽ tùy cơ khen thưởng đồ ăn!” Hệ thống vẫn là âm thanh máy móc không có cảm tình như cũ, sau đó liền giả chết, Phương Đường kêu vài lần cũng chưa trả lời.
Phương Đường tức giận đến ngứa răng, rõ ràng là hệ thống tự suy nghĩ bậy bạ, cô nói rõ ràng như thế, ai lại muốn ăn ‘cái thịt’ kia chứ, cô còn chưa kết hôn mà.
Phương Đường vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mặt càng đỏ hơn, so với hoa loa kèn nở đỏ rực bên vách núi còn rực rỡ hơn một chút, khiến người ngồi trên xe bị hấp dẫn không thôi, còn có mấy nam thanh niên tri thức không hẹn mà cùng đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn chút.
Chỉ có một nam thanh niên trí thức ngồi ngay ngắn, nhìn quét qua Phương Đường bên kia, nhưng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại không hề có gợn sóng, dù cho anh đang ngồi trên máy kéo nhưng lưng vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, giống như là cây tùng cao thẳng đứng đón gió lạnh giữa trời đất.
Triệu Vĩ Kiệt được người lái xe đỡ lên bờ ruộng, trên người đều là bùn, mỗi một bước đi của anh ta đều để lại dấu chân bùn, quần áo ướt đẫm dính sát vào người tựa như là băng làm anh ta lạnh đến đông cứng lại, khớp hàm va chạm vào nhau, giọng nói run run.
“Đường…… Đường Đường…… Em em…… Tại sao em lại đẩy anh?”
“Anh chơi trò lưu manh với tôi nên tôi mới đẩy anh!” Phương Đường cố nén sự ghê tởm trừng mắt với người đàn ông này, một đời này cô sẽ không bao giờ để cho Triệu Vĩ Kiệt thực hiện được ý đồ.
“Chúng ta……Là đối tượng…… Hắt xì!”
Ánh mắt của Triệu Vĩ Kiệt trở nên hung ác, nham hiểm, nhất định phải có được Phương Đường, cha mẹ của Phương Đường cũng đã đồng ý rồi, người phụ nữ này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Phương Đường vừa nghe thấy lời này thì vô cùng tức giận, oán hận của hai đời tích lại khiến cô chịu không được mà nhảy xuống xe để nhặt một cục đá lên rồi đập thật mạnh lên đầu Triệu Vĩ Kiệt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông, một dòng máu đỏ tươi trộn lẫn vói nước bùn chảy xuống theo sống mũi, chia mặt bẹt giống bánh nướng của Triệu Vĩ Kiệt thành hai nửa.
“Ai là đối tượng của anh, anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi không quen anh, nếu anh lại nói hươu nói vượn, tôi…… Tôi sẽ đánh chết anh!”
Phương Đường vừa tức giận lại ghê tởm, thân thể đã tức giận đến phát run, lúc cô dùng cục đá này đập vào đầu anh ta thì đã dùng hết sức lực của bản thân, nước mắt rào rạt rơi xuống.
“Mi…… Mi là đồ lưu manh, ta nói chính là loại thịt ăn được vào trong bụng, chứ không phải cái kia!”
Phương Đường trao đổi với hệ thống mà khuôn mặt tức giận đến đỏ lên, giống như hoa đào, trắng hồng mọng nước.
“Mi phải nói rõ ràng, về sau sẽ tùy cơ khen thưởng đồ ăn!” Hệ thống vẫn là âm thanh máy móc không có cảm tình như cũ, sau đó liền giả chết, Phương Đường kêu vài lần cũng chưa trả lời.
Phương Đường tức giận đến ngứa răng, rõ ràng là hệ thống tự suy nghĩ bậy bạ, cô nói rõ ràng như thế, ai lại muốn ăn ‘cái thịt’ kia chứ, cô còn chưa kết hôn mà.
Phương Đường vừa xấu hổ lại vừa tức giận, mặt càng đỏ hơn, so với hoa loa kèn nở đỏ rực bên vách núi còn rực rỡ hơn một chút, khiến người ngồi trên xe bị hấp dẫn không thôi, còn có mấy nam thanh niên tri thức không hẹn mà cùng đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn chút.
Chỉ có một nam thanh niên trí thức ngồi ngay ngắn, nhìn quét qua Phương Đường bên kia, nhưng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng lại không hề có gợn sóng, dù cho anh đang ngồi trên máy kéo nhưng lưng vẫn thẳng tắp đĩnh đạc, giống như là cây tùng cao thẳng đứng đón gió lạnh giữa trời đất.
Triệu Vĩ Kiệt được người lái xe đỡ lên bờ ruộng, trên người đều là bùn, mỗi một bước đi của anh ta đều để lại dấu chân bùn, quần áo ướt đẫm dính sát vào người tựa như là băng làm anh ta lạnh đến đông cứng lại, khớp hàm va chạm vào nhau, giọng nói run run.
“Đường…… Đường Đường…… Em em…… Tại sao em lại đẩy anh?”
“Anh chơi trò lưu manh với tôi nên tôi mới đẩy anh!” Phương Đường cố nén sự ghê tởm trừng mắt với người đàn ông này, một đời này cô sẽ không bao giờ để cho Triệu Vĩ Kiệt thực hiện được ý đồ.
“Chúng ta……Là đối tượng…… Hắt xì!”
Ánh mắt của Triệu Vĩ Kiệt trở nên hung ác, nham hiểm, nhất định phải có được Phương Đường, cha mẹ của Phương Đường cũng đã đồng ý rồi, người phụ nữ này trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Phương Đường vừa nghe thấy lời này thì vô cùng tức giận, oán hận của hai đời tích lại khiến cô chịu không được mà nhảy xuống xe để nhặt một cục đá lên rồi đập thật mạnh lên đầu Triệu Vĩ Kiệt, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám đông, một dòng máu đỏ tươi trộn lẫn vói nước bùn chảy xuống theo sống mũi, chia mặt bẹt giống bánh nướng của Triệu Vĩ Kiệt thành hai nửa.
“Ai là đối tượng của anh, anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tôi không quen anh, nếu anh lại nói hươu nói vượn, tôi…… Tôi sẽ đánh chết anh!”
Phương Đường vừa tức giận lại ghê tởm, thân thể đã tức giận đến phát run, lúc cô dùng cục đá này đập vào đầu anh ta thì đã dùng hết sức lực của bản thân, nước mắt rào rạt rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất