Thập Niên 70, Mỹ Nhân Mềm Mại Trong Đại Viện Đươc Quân Nhân Xuất Ngũ Cưng Chiều
Chương 12:
Sáng nay Lương Bảo Trân mới hết sốt, Tống Xuân Hoa thương con gái, muốn tự mình làm nốt phần việc của con, nào ngờ lại có người lắm mồm lải nhải.
Nghỉ ngơi uống nước xong, mọi người lại bắt đầu làm việc.
Nghĩ đến việc Lương Bảo Trân yếu ớt lại vừa mới bị sốt, hôm nay cô được giao nhiệm vụ nhẹ hơn, tiểu đội trưởng phân công cho cô nhiệm vụ cắt cỏ cho lợn nhưng cỏ cho lợn ở khắp nơi đều đã cắt gần hết, Lương Bảo Trân đeo gùi lên lưng và đi lên núi tìm.
*
Hứa Thịnh Kiệt xách một cân thịt và một cân kẹo hoa quả đến nhà dì của mình.
Bố mẹ anh mười mấy năm trước không may qua đời, trong nhà chỉ có bà Hứa và em trai em gái, Hứa Thịnh Kiệt mười bảy tuổi nhập ngũ, rèn luyện trong quân đội, bây giờ đã chững chạc hơn nhiều so với trước, năm nay mới xuất ngũ chuyển ngành về thành phố Bắc Kinh.
Chàng trai hai mươi tư tuổi, một lòng chỉ nghĩ đến chiến trường, vẫn chưa có nơi nương tựa, bà Hứa trong lòng sốt ruột. Gia đình ở thành phố điều kiện chỉ ở mức trung bình, cộng thêm Hứa Thịnh Kiệt ba năm không về Bắc Kinh, bên ngoài còn có người đồn anh bị thương nặng, mất tay cụt chân, như thể tận mắt nhìn thấy vậy.
Hơn nữa, không ít người lo lắng bà Hứa tuổi cao sức yếu, còn phải nuôi đứa cháu trai mười hai tuổi và đứa cháu gái, đứa cháu gái còn mang bệnh trong người, không ít cô gái thành phố không muốn gả vào.
Cũng có người đồng ý nhưng điều kiện còn kém hơn, thậm chí có người còn có vấn đề về lối sống, bà Hứa suýt nữa đã mắc lừa, hại cháu trai của mình. Lúc này mới vỗ đùi nhớ đến một người, Lại Phượng Hà, người đã làm mối ở thôn Đại Miện, xã Hồng Kỳ mười mấy năm.
Lại Phượng Hà là họ hàng xa của nhà họ Hứa, Hứa Thịnh Kiệt phải gọi một tiếng dì, hai nhà thỉnh thoảng có qua lại. Nhà họ Hứa tính nhờ bà ấy tìm một cô gái ở quê, không có yêu cầu gì khác, ngoại hình ưa nhìn, tính tình hiền lành, có thể chân thành sống qua ngày là được.
Thời buổi này, những người thành phố có điều kiện kém một chút cũng có thể tìm được một cô vợ quê không tệ, dù sao thì vào thành phố cũng là mơ ước của nhiều người nông dân.
Cô gái nổi bật nhất thôn Đại Miện phải kể đến Lương Bảo Trân, Lại Phượng Hà lập tức nghĩ đến cô nhưng khi đến nhà thì người ta vừa mới đính hôn với giám đốc nhà máy bông thành phố vào ngày hôm trước, quay đầu lại, Lại Phượng Hà lại để mắt đến Đổng Gia Yến, con gái nhà họ Đổng.
Đổng Gia Yến cũng có ngoại hình không tệ, có trình độ học vấn cấp hai, mặc dù kém Lương Bảo Trân ở mọi mặt nhưng nhìn chung cũng không tệ. Bà ấy đến nhà họ Đổng nói chuyện cưới xin, kể hết mọi chuyện về Hứa Thịnh Kiệt, cô gái ở quê có thể lấy chồng ở thành phố, đây là chuyện tốt như trời ban, nhà họ Đổng đương nhiên không có ý kiến, lúc này mới hẹn khi Hứa Thịnh Kiệt xuất ngũ trở về sẽ làm thủ tục đến nhà làm lễ.
Ai ngờ, đến lúc sắp đến nơi rồi, Đổng Gia Yến lại hối hận!
"Nhà họ Đổng này quá đáng quá rồi! Có ai chơi người ta như vậy không?" Lại Phượng Hà làm mối cả đời, thật sự chưa từng thấy kiểu này: "Trước đây tôi còn luôn thấy cô nhóc Đổng Gia Yến này không tệ, hóa ra lại là người như vậy."
Nghỉ ngơi uống nước xong, mọi người lại bắt đầu làm việc.
Nghĩ đến việc Lương Bảo Trân yếu ớt lại vừa mới bị sốt, hôm nay cô được giao nhiệm vụ nhẹ hơn, tiểu đội trưởng phân công cho cô nhiệm vụ cắt cỏ cho lợn nhưng cỏ cho lợn ở khắp nơi đều đã cắt gần hết, Lương Bảo Trân đeo gùi lên lưng và đi lên núi tìm.
*
Hứa Thịnh Kiệt xách một cân thịt và một cân kẹo hoa quả đến nhà dì của mình.
Bố mẹ anh mười mấy năm trước không may qua đời, trong nhà chỉ có bà Hứa và em trai em gái, Hứa Thịnh Kiệt mười bảy tuổi nhập ngũ, rèn luyện trong quân đội, bây giờ đã chững chạc hơn nhiều so với trước, năm nay mới xuất ngũ chuyển ngành về thành phố Bắc Kinh.
Chàng trai hai mươi tư tuổi, một lòng chỉ nghĩ đến chiến trường, vẫn chưa có nơi nương tựa, bà Hứa trong lòng sốt ruột. Gia đình ở thành phố điều kiện chỉ ở mức trung bình, cộng thêm Hứa Thịnh Kiệt ba năm không về Bắc Kinh, bên ngoài còn có người đồn anh bị thương nặng, mất tay cụt chân, như thể tận mắt nhìn thấy vậy.
Hơn nữa, không ít người lo lắng bà Hứa tuổi cao sức yếu, còn phải nuôi đứa cháu trai mười hai tuổi và đứa cháu gái, đứa cháu gái còn mang bệnh trong người, không ít cô gái thành phố không muốn gả vào.
Cũng có người đồng ý nhưng điều kiện còn kém hơn, thậm chí có người còn có vấn đề về lối sống, bà Hứa suýt nữa đã mắc lừa, hại cháu trai của mình. Lúc này mới vỗ đùi nhớ đến một người, Lại Phượng Hà, người đã làm mối ở thôn Đại Miện, xã Hồng Kỳ mười mấy năm.
Lại Phượng Hà là họ hàng xa của nhà họ Hứa, Hứa Thịnh Kiệt phải gọi một tiếng dì, hai nhà thỉnh thoảng có qua lại. Nhà họ Hứa tính nhờ bà ấy tìm một cô gái ở quê, không có yêu cầu gì khác, ngoại hình ưa nhìn, tính tình hiền lành, có thể chân thành sống qua ngày là được.
Thời buổi này, những người thành phố có điều kiện kém một chút cũng có thể tìm được một cô vợ quê không tệ, dù sao thì vào thành phố cũng là mơ ước của nhiều người nông dân.
Cô gái nổi bật nhất thôn Đại Miện phải kể đến Lương Bảo Trân, Lại Phượng Hà lập tức nghĩ đến cô nhưng khi đến nhà thì người ta vừa mới đính hôn với giám đốc nhà máy bông thành phố vào ngày hôm trước, quay đầu lại, Lại Phượng Hà lại để mắt đến Đổng Gia Yến, con gái nhà họ Đổng.
Đổng Gia Yến cũng có ngoại hình không tệ, có trình độ học vấn cấp hai, mặc dù kém Lương Bảo Trân ở mọi mặt nhưng nhìn chung cũng không tệ. Bà ấy đến nhà họ Đổng nói chuyện cưới xin, kể hết mọi chuyện về Hứa Thịnh Kiệt, cô gái ở quê có thể lấy chồng ở thành phố, đây là chuyện tốt như trời ban, nhà họ Đổng đương nhiên không có ý kiến, lúc này mới hẹn khi Hứa Thịnh Kiệt xuất ngũ trở về sẽ làm thủ tục đến nhà làm lễ.
Ai ngờ, đến lúc sắp đến nơi rồi, Đổng Gia Yến lại hối hận!
"Nhà họ Đổng này quá đáng quá rồi! Có ai chơi người ta như vậy không?" Lại Phượng Hà làm mối cả đời, thật sự chưa từng thấy kiểu này: "Trước đây tôi còn luôn thấy cô nhóc Đổng Gia Yến này không tệ, hóa ra lại là người như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất