Thập Niên 70, Mỹ Nhân Mềm Mại Trong Đại Viện Đươc Quân Nhân Xuất Ngũ Cưng Chiều
Chương 9:
Một chuyện đại hỷ như vậy, bị làm cho ra nông nỗi này, bà ấy còn mặt mũi nào đi gặp nhà họ Hứa chứ? Đi gặp dì ruột của Hứa Thịnh Kiệt ở trong làng sao?
Đổng Gia Yến ngồi trên ghế gỗ, đang gỡ bím tóc tết chặt cứng như đá. Thẩm mỹ thời đại này thật không ra gì, Đổng Gia Yến sống lại lần nữa, nhìn khuôn mặt non nớt mười chín tuổi của mình, vô cùng mãn nguyện.
Kiếp trước, cô ta gả cho một quân nhân xuất ngũ vô dụng, cuộc sống vô cùng túng thiếu, ngược lại thì hàng xóm Lương Bảo Trân lại lấy được giám đốc nhà máy bông trong thành phố, cuộc sống lên như diều gặp gió, ở nhà biệt thự, mặc quần áo thời trang của Hồng Kông Quảng Châu, cùng là người trong một làng mà cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.
Còn chưa ghen tị xong thì trời đã cho cô ta cơ hội sống lại lần nữa.
"Gả cho Hứa Thịnh Kiệt làm gì? Con không chịu đâu, muốn gả thì phải gả cho giám đốc nhà máy bông trong thành phố."
"Gia Yến này, con nói bậy bạ gì thế, Bảo Trân nhà bên sắp lấy giám đốc nhà máy bông rồi, hôm nay chú rể đến nhà, bảo tháng sau sẽ làm tiệc cưới." Nói đến đây, mẹ Đổng thật sự ghen tị, con gái bà ấy tuy không xinh đẹp bằng Lương Bảo Trân nhưng cũng không đến nỗi nào, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt nhà mình chứ?
Nhà họ Hứa tuy cũng là người thành phố nhưng so sánh thì chết người, so với người ở nông thôn thì đương nhiên là tốt hơn nhưng so với gia thế của Trần Tư Minh thì còn kém xa.
Đổng Gia Yến vừa xoay tay vừa tết, không lâu sau đã tết được một bím tóc đơn giản, lại vuốt tóc mái gọn gàng, trông còn xinh hơn trước. Tính thời gian thì lúc này Trần Tư Minh hẳn đang trên đường đến đầu làng, định đi xe ngựa đến trấn trên rồi bắt xe về thành phố.
"Mẹ, con ra ngoài một lát." Đổi sang chiếc áo ngắn tay màu đỏ in hoa, Đổng Gia Yến vội vã ra ngoài, cơ hội trời cho cô ta phải nắm bắt lấy, ngày tháng tốt đẹp của cô ta vẫn còn ở phía sau: "Con không lừa mẹ đâu, mẹ cứ chờ xem, con nhất định sẽ lấy được chồng ở nhà máy bông."
Nói xong, cô ta bước những bước chân nhỏ về phía đầu làng.
...
Lương Bảo Trân nghe tin em gái mang đến thì giật mình, chuyện nhà họ Đổng bên cạnh cô cũng có nghe nói, nghe nói là dì Lại trong làng làm mối, gả con gái nhà họ Đổng cho cháu trai ở thành phố, hôm nay chính là ngày chính thức đến nhà làm lễ. Vài ngày trước, Đổng Gia Yến còn nói với cô, thấy đối tượng đẹp trai, nhìn một cái là ngượng, sao giờ lại làm ầm lên không chịu lấy?
Đáng tiếc là náo nhiệt không đợi người, khi Lương Bảo Trân bị Lương Bảo Linh kéo đến cổng nhà họ Đổng thì mọi người đã tản đi hết, cửa nhà họ Đổng đóng chặt, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của mấy bà dì có tiếng trong làng, đều nói Đổng Gia Yến bị điên, chuyện hôn sự tốt như vậy lại nói hủy là hủy.
"Con gái nhà họ Đổng đúng là không biết điều, được gả vào thành phố là tốt lắm rồi, sao lại không chịu chứ?"
"Tôi cũng thấy vậy, đến lúc định hôn rồi mới nói không chịu, đây không phải là đùa giỡn với người ta sao? Sau này nhà họ Đổng mà nhờ tôi giới thiệu đối tượng thì tôi không thèm để ý, không có chuyện làm khổ người khác như vậy."
"Thế đối tượng của Gia Yến thì sao? Đi rồi à?"
"Chưa đâu, nghe nói xách lễ đến nhà dì Lại rồi, tôi vừa nhìn thấy, trông cũng đẹp trai, gặp chuyện bực mình như vậy cũng không làm ầm lên ở nhà họ Đổng, còn đi thăm dì của anh ta."
Đổng Gia Yến ngồi trên ghế gỗ, đang gỡ bím tóc tết chặt cứng như đá. Thẩm mỹ thời đại này thật không ra gì, Đổng Gia Yến sống lại lần nữa, nhìn khuôn mặt non nớt mười chín tuổi của mình, vô cùng mãn nguyện.
Kiếp trước, cô ta gả cho một quân nhân xuất ngũ vô dụng, cuộc sống vô cùng túng thiếu, ngược lại thì hàng xóm Lương Bảo Trân lại lấy được giám đốc nhà máy bông trong thành phố, cuộc sống lên như diều gặp gió, ở nhà biệt thự, mặc quần áo thời trang của Hồng Kông Quảng Châu, cùng là người trong một làng mà cuộc sống lại khác nhau một trời một vực.
Còn chưa ghen tị xong thì trời đã cho cô ta cơ hội sống lại lần nữa.
"Gả cho Hứa Thịnh Kiệt làm gì? Con không chịu đâu, muốn gả thì phải gả cho giám đốc nhà máy bông trong thành phố."
"Gia Yến này, con nói bậy bạ gì thế, Bảo Trân nhà bên sắp lấy giám đốc nhà máy bông rồi, hôm nay chú rể đến nhà, bảo tháng sau sẽ làm tiệc cưới." Nói đến đây, mẹ Đổng thật sự ghen tị, con gái bà ấy tuy không xinh đẹp bằng Lương Bảo Trân nhưng cũng không đến nỗi nào, sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt nhà mình chứ?
Nhà họ Hứa tuy cũng là người thành phố nhưng so sánh thì chết người, so với người ở nông thôn thì đương nhiên là tốt hơn nhưng so với gia thế của Trần Tư Minh thì còn kém xa.
Đổng Gia Yến vừa xoay tay vừa tết, không lâu sau đã tết được một bím tóc đơn giản, lại vuốt tóc mái gọn gàng, trông còn xinh hơn trước. Tính thời gian thì lúc này Trần Tư Minh hẳn đang trên đường đến đầu làng, định đi xe ngựa đến trấn trên rồi bắt xe về thành phố.
"Mẹ, con ra ngoài một lát." Đổi sang chiếc áo ngắn tay màu đỏ in hoa, Đổng Gia Yến vội vã ra ngoài, cơ hội trời cho cô ta phải nắm bắt lấy, ngày tháng tốt đẹp của cô ta vẫn còn ở phía sau: "Con không lừa mẹ đâu, mẹ cứ chờ xem, con nhất định sẽ lấy được chồng ở nhà máy bông."
Nói xong, cô ta bước những bước chân nhỏ về phía đầu làng.
...
Lương Bảo Trân nghe tin em gái mang đến thì giật mình, chuyện nhà họ Đổng bên cạnh cô cũng có nghe nói, nghe nói là dì Lại trong làng làm mối, gả con gái nhà họ Đổng cho cháu trai ở thành phố, hôm nay chính là ngày chính thức đến nhà làm lễ. Vài ngày trước, Đổng Gia Yến còn nói với cô, thấy đối tượng đẹp trai, nhìn một cái là ngượng, sao giờ lại làm ầm lên không chịu lấy?
Đáng tiếc là náo nhiệt không đợi người, khi Lương Bảo Trân bị Lương Bảo Linh kéo đến cổng nhà họ Đổng thì mọi người đã tản đi hết, cửa nhà họ Đổng đóng chặt, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của mấy bà dì có tiếng trong làng, đều nói Đổng Gia Yến bị điên, chuyện hôn sự tốt như vậy lại nói hủy là hủy.
"Con gái nhà họ Đổng đúng là không biết điều, được gả vào thành phố là tốt lắm rồi, sao lại không chịu chứ?"
"Tôi cũng thấy vậy, đến lúc định hôn rồi mới nói không chịu, đây không phải là đùa giỡn với người ta sao? Sau này nhà họ Đổng mà nhờ tôi giới thiệu đối tượng thì tôi không thèm để ý, không có chuyện làm khổ người khác như vậy."
"Thế đối tượng của Gia Yến thì sao? Đi rồi à?"
"Chưa đâu, nghe nói xách lễ đến nhà dì Lại rồi, tôi vừa nhìn thấy, trông cũng đẹp trai, gặp chuyện bực mình như vậy cũng không làm ầm lên ở nhà họ Đổng, còn đi thăm dì của anh ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất