Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 10:
Vu Hải Vân kể khổ thất bại, trái tim nguội lạnh.
Thấy đám người muốn bắt, muốn đánh mình, Vu Hải Vân bất chấp tất cả hét lên: “Cố Giai Giai, tôi là mẹ cô! Cô không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Tôi và Cố Giang đã nhận giấy kết hôn, là vợ hợp pháp của ông ấy. Cô đối xử với tôi như vậy, khiến tôi bẽ mặt, cô không nghĩ đến cảm nhận của Cố Giang ư? Chúng tôi nuôi cô khôn lớn, mà cô báo đáp như vậy ư?”
“Còn mấy người nữa, đây là việc riêng của gia đình tôi, mấy người không nên xen vào. Tôi là vợ Cố Giang, là vợ Sư Đoàn Trưởng, mấy người dám đánh tôi, tôi sẽ nói Cố Giang bắt hết mấy người!”
“Mấy người có gia đình, có chồng và con trai, phải làm việc dưới trướng Cố Giang, nếu đắc tội tôi, thì mấy người không được lợi đâu!”
Mềm không được, Vu Hải Vân định lấy cứng đối cứng.
Lúc này Vu Hải Vân không thèm giả vờ hiền lành nữa, thanh danh mất rồi cũng được, nhưng không thể để cảnh sát định tội được.
Mẹ kế ác độc thì sao chứ, dù sao chỉ có mỗi cô ta lo toan cho gia đình, cô ta vẫn còn cơ hội.
Thật đúng là trơ trẽn vô địch thiên hạ.
Vu Hải Vân chợt cứng rắn như thế, khiến quần chúng hóng chuyện không dám làm gì cô ta, quả thực họ đã thấy lo sợ. Không dám ra tay nữa.
Quả thực như Vu Hải Vân nói, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, là việc riêng của gia đình. Chuyện gia đình nên để Cố Giang quyết định, nếu ông ấy không truy cứu trách nhiệm của Vu Hải Vân, vậy bọn họ giúp Cố Giai Giai xông pha chiến đấu, được lợi gì chứ?
Quần chúng hóng chuyện biết bản thân có thể bị liên lụy, lập tức lo lắng, muốn rút lui.
Vu Hải Vân không dễ chọc, bọn họ muốn giúp Cố Giai Giai nhưng giúp không thành, lại khiến bản thân bị liên lụy.
Dựa theo tính cách của Cố Giai Giai, có khả năng cô sẽ bị Vu Hải Vân dỗ dành cho hết giận.
Nhớ đến trước kia, Cố Giai Giai vô cùng thân thiết với Vu Hải Vân, có hai người đã đánh cô ta, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Người đánh Vu Hải Vân đầu tiên chính là thím hai của Tống Chí Thành, không thấy lo lắng, mà còn nhổ một ngụm nước bọt rồi chửi ầm lên.
Chu Mai: “Hừ! Vu Hải Vân! Cái thứ trơ trẽn! Đến lúc này rồi mà cô còn dám uy hiếp người khác. Nếu hôm nay bà đây bị cô dọa sợ, thì tôi không phải Chu Mai!”
“Cái bộ dáng khóc lóc om sòm chanh chua thế này, sao cô không nhìn lại chính mình, cái thứ như cô mà cũng xứng với Cố Giang à! Cố Giang là ai chứ, ông ấy sẽ vì cô mà lạm dụng chức quyền ư? Buồn cười thật đấy!”
“Nói dễ nghe thì cô là vợ kế của nhà họ Cố. Nói khó nghe thì cô là đồ ti tiện bò lên giường chủ, là bảo mẫu Cố Giang thuê để chăm sóc Cố Giai Giai, cô lấy tự tin từ đâu mà nghĩ rằng Cố Giang sẽ vì mình mà gây khó dễ cho Cố Giai Giai? Năm đó Cố Giang và Phùng Thanh yêu nhau đến thế, nhưng tình cảm vẫn không sánh bằng một Cố Giai Giai, cô nghĩ mình là cái thá gì? Mà dám so sánh với Cố Giai Giai?”
“Cái thứ đê tiện leo lên giường chủ, bước được vào cửa thì đã nghĩ mình là chủ nhân thật sự à? Không nhìn lại bản thân mình đi, cô mà xứng ư?”
“Cô chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Cô tưởng rằng Cố Giang sẽ tha cho cô à, còn dám nghĩ mình toàn vẹn thoát được à, nằm mơ đi!”
“Còn nữa, cô tính kế Cố Giai Giai thì tôi không nhắc đến. Nhưng sao cô dám tính kế người nhà họ Tống của tôi? Cô nghĩ nhà họ Tống chúng tôi tha cho cô à?”
“Mẹ nó! Chí Thành nhà tôi vừa từ nông thôn về, mà cô đã dám tính kế nó, hôm nay bà đây không xé xác cô ra, thì bà đây không phải người họ Tống!”
Do giận điên lên, nên Chu Mai quên mất mình chỉ là dâu nhà họ Tống, chứ mình không họ Tống.
Nhưng chuyện này không quan trọng, dựa vào sức một người, Chu Mai đã đè Vu Hải Vân xuống, leo lên người cô ta, bắt đầu túm tóc, tát bôm bốp vào mặt cô ta.
Vu Hải Vân vừa lĩnh giáo sự lợi hại của Chu Mai, khi thấy tay bà ta, thì cơ thể phản xạ có điều kiện, tay chưa đến nơi nhưng lòng đã bắt đầu run sợ.
Nhưng lúc này, mặt nạ dịu dàng trước kia đã bị xé toạc, Vu Hải Vân dứt khoát không giả vờ nữa.
Vu Hải Vân hung hăng đáp trả.
Cô ta xuất thân nông thôn, trước năm 18 tuổi, ở nhà việc gì cô ta cũng từng làm qua. 10 năm nay sống trong an nhàn sung sướng, nhưng sức lực không hề nhỏ.
Thấy đám người muốn bắt, muốn đánh mình, Vu Hải Vân bất chấp tất cả hét lên: “Cố Giai Giai, tôi là mẹ cô! Cô không thể đối xử với tôi như vậy.”
“Tôi và Cố Giang đã nhận giấy kết hôn, là vợ hợp pháp của ông ấy. Cô đối xử với tôi như vậy, khiến tôi bẽ mặt, cô không nghĩ đến cảm nhận của Cố Giang ư? Chúng tôi nuôi cô khôn lớn, mà cô báo đáp như vậy ư?”
“Còn mấy người nữa, đây là việc riêng của gia đình tôi, mấy người không nên xen vào. Tôi là vợ Cố Giang, là vợ Sư Đoàn Trưởng, mấy người dám đánh tôi, tôi sẽ nói Cố Giang bắt hết mấy người!”
“Mấy người có gia đình, có chồng và con trai, phải làm việc dưới trướng Cố Giang, nếu đắc tội tôi, thì mấy người không được lợi đâu!”
Mềm không được, Vu Hải Vân định lấy cứng đối cứng.
Lúc này Vu Hải Vân không thèm giả vờ hiền lành nữa, thanh danh mất rồi cũng được, nhưng không thể để cảnh sát định tội được.
Mẹ kế ác độc thì sao chứ, dù sao chỉ có mỗi cô ta lo toan cho gia đình, cô ta vẫn còn cơ hội.
Thật đúng là trơ trẽn vô địch thiên hạ.
Vu Hải Vân chợt cứng rắn như thế, khiến quần chúng hóng chuyện không dám làm gì cô ta, quả thực họ đã thấy lo sợ. Không dám ra tay nữa.
Quả thực như Vu Hải Vân nói, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, là việc riêng của gia đình. Chuyện gia đình nên để Cố Giang quyết định, nếu ông ấy không truy cứu trách nhiệm của Vu Hải Vân, vậy bọn họ giúp Cố Giai Giai xông pha chiến đấu, được lợi gì chứ?
Quần chúng hóng chuyện biết bản thân có thể bị liên lụy, lập tức lo lắng, muốn rút lui.
Vu Hải Vân không dễ chọc, bọn họ muốn giúp Cố Giai Giai nhưng giúp không thành, lại khiến bản thân bị liên lụy.
Dựa theo tính cách của Cố Giai Giai, có khả năng cô sẽ bị Vu Hải Vân dỗ dành cho hết giận.
Nhớ đến trước kia, Cố Giai Giai vô cùng thân thiết với Vu Hải Vân, có hai người đã đánh cô ta, bắt đầu cảm thấy hối hận.
Người đánh Vu Hải Vân đầu tiên chính là thím hai của Tống Chí Thành, không thấy lo lắng, mà còn nhổ một ngụm nước bọt rồi chửi ầm lên.
Chu Mai: “Hừ! Vu Hải Vân! Cái thứ trơ trẽn! Đến lúc này rồi mà cô còn dám uy hiếp người khác. Nếu hôm nay bà đây bị cô dọa sợ, thì tôi không phải Chu Mai!”
“Cái bộ dáng khóc lóc om sòm chanh chua thế này, sao cô không nhìn lại chính mình, cái thứ như cô mà cũng xứng với Cố Giang à! Cố Giang là ai chứ, ông ấy sẽ vì cô mà lạm dụng chức quyền ư? Buồn cười thật đấy!”
“Nói dễ nghe thì cô là vợ kế của nhà họ Cố. Nói khó nghe thì cô là đồ ti tiện bò lên giường chủ, là bảo mẫu Cố Giang thuê để chăm sóc Cố Giai Giai, cô lấy tự tin từ đâu mà nghĩ rằng Cố Giang sẽ vì mình mà gây khó dễ cho Cố Giai Giai? Năm đó Cố Giang và Phùng Thanh yêu nhau đến thế, nhưng tình cảm vẫn không sánh bằng một Cố Giai Giai, cô nghĩ mình là cái thá gì? Mà dám so sánh với Cố Giai Giai?”
“Cái thứ đê tiện leo lên giường chủ, bước được vào cửa thì đã nghĩ mình là chủ nhân thật sự à? Không nhìn lại bản thân mình đi, cô mà xứng ư?”
“Cô chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Cô tưởng rằng Cố Giang sẽ tha cho cô à, còn dám nghĩ mình toàn vẹn thoát được à, nằm mơ đi!”
“Còn nữa, cô tính kế Cố Giai Giai thì tôi không nhắc đến. Nhưng sao cô dám tính kế người nhà họ Tống của tôi? Cô nghĩ nhà họ Tống chúng tôi tha cho cô à?”
“Mẹ nó! Chí Thành nhà tôi vừa từ nông thôn về, mà cô đã dám tính kế nó, hôm nay bà đây không xé xác cô ra, thì bà đây không phải người họ Tống!”
Do giận điên lên, nên Chu Mai quên mất mình chỉ là dâu nhà họ Tống, chứ mình không họ Tống.
Nhưng chuyện này không quan trọng, dựa vào sức một người, Chu Mai đã đè Vu Hải Vân xuống, leo lên người cô ta, bắt đầu túm tóc, tát bôm bốp vào mặt cô ta.
Vu Hải Vân vừa lĩnh giáo sự lợi hại của Chu Mai, khi thấy tay bà ta, thì cơ thể phản xạ có điều kiện, tay chưa đến nơi nhưng lòng đã bắt đầu run sợ.
Nhưng lúc này, mặt nạ dịu dàng trước kia đã bị xé toạc, Vu Hải Vân dứt khoát không giả vờ nữa.
Vu Hải Vân hung hăng đáp trả.
Cô ta xuất thân nông thôn, trước năm 18 tuổi, ở nhà việc gì cô ta cũng từng làm qua. 10 năm nay sống trong an nhàn sung sướng, nhưng sức lực không hề nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất