Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 13:
Chu Mai nhanh nhẹn né tránh đòn tấn công của Vu Hải Vân, khiến Vu Hải Vân càng thêm tức giận. Chu Mai thật là khinh người quá đáng!
Vu Hải Vân không chịu bỏ qua, Chu Mai cũng bực mình.
Không nể mặt thì đừng trách, Chu Mai quyết tâm phải dạy cho Vu Hải Vân một bài học.
Hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong. Bà ta vừa chạy vừa hét lớn với Cố Giang: "Sư Đoàn Trưởng Cố, ông quản lý vợ ông đi! Vu Hải Vân phát điên rồi!"
Vu Hải Vân càng thêm tức giận, chỉ muốn liều mạng với Chu Mai.
Nhưng Cố Giang đã nhìn sang. Vu Hải Vân giơ tay, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đứng giữa đám đông, cảm giác như bị lột sạch quần áo, mặt nóng ran, tim lạnh như băng.
Cố Giang liếc nhìn Vu Hải Vân, bắt cô ta im lặng, rồi tiếp tục quan tâm đến Cố Giai Giai. Xác định Cố Giai Giai không sao, Cố An cũng không sao, Cố Giang mới bước đến bên cạnh Vu Hải Vân, nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Gây rối đủ chưa?"
Vu Hải Vân thấy tủi thân đến mức mắt đỏ hoe. Cố Giang nhìn bằng mắt nào mà thấy cô ta gây chuyện? Ông không thấy rõ ràng là bọn họ đang đánh cô ta ư?
Nhưng Vu Hải Vân sợ Cố Giang, cô ta không dám khóc lóc kể lể với Cố Giang như Cố Giai Giai.
Vu Hải Vân biết, khóc cũng vô dụng. Cố Giang là người đàn ông trong lòng mang thiên hạ, oai phong lẫm liệt, nhưng tâm vững như sắt. Nếu ông không muốn thì chẳng ai, chẳng điều gì có thể khiến ông mềm lòng.
Nghĩ đến kết cục của Phùng Thanh, người vợ trước của Cố Giang, Vu Hải Vân chán nản đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Như một pho tượng đá đã mất đi trái tim.
Thấy Vu Hải Vân mặt mày tái mét đứng im, Cố Giang không có ý định dỗ dành cô vợ nhỏ. Ông quay sang nhìn đám đông hóng chuyện cả buổi, lạnh lùng nói: "Mọi người rảnh rỗi lắm sao?"
Ánh mắt của Cố Giang rất đáng sợ, so với Cố Giang, ảnh đế chuyên đóng vai biến thái nổi tiếng trong kiếp trước của Cố Giai Giai còn kém xa.
Khí thế của Cố Giang là bẩm sinh, không phải là vẻ hung ác giả tạo. Cố Giang là kiểu người, dù đứng ở đâu, không làm gì cả, người khác cũng phải e dè.
Cho dù Cố Giang có mày rậm, mắt to, sáng ngời, nhìn qua có vẻ là người tốt, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc người khác sợ ông.
Sự chính trực, và việc Cố Giang có thể giết người không chớp mắt không hề mâu thuẫn.
Bị ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của ông nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đều chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Giang.
"À thì... con tôi sắp tan học rồi, tôi phải về nấu cơm, tôi về trước đây."
Kẻ nhát gan không chịu nổi áp lực, nên chuồn trước.
"Tôi cũng nhớ ra, nhà tôi còn chút việc. Tôi đi trước."
"Tôi cũng vậy."
...
Có người dẫn đầu, đám đông trong nhà lần lượt kéo nhau ra về. Những người còn lại đều là những nhân vật chủ chốt không thể rời đi.
Ví dụ như Tống Chí Thành, ví dụ như Cố An.
Từ lúc Cố Giang về, Cố An đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Trải nghiệm tồi tệ này càng khiến Cố An khẳng định, việc cô ta đến đây hôm nay là một quyết định sai lầm.
Cố An muốn rời đi, nhưng Tống Chí Thành kéo cô ta lại, không cho đi.
Vừa rồi, ánh mắt Cố Giang nhìn mình khiến Cố An càng thêm khó chịu. Việc Cố Giang vừa về nhà đã lập tức đến xem Cố Giai Giai thế nào cũng khiến cô ta đau lòng.
Lại là như vậy, lúc nào cũng vậy. Chỉ cần có Cố Giai Giai, Cố Giang sẽ không bao giờ nhìn thấy cô ta.
Lúc nhỏ, khi Cố Giai Giai mới đến nhà họ, Cố An còn bé xíu, chưa có ấn tượng gì. Nhưng từ khi Cố An có kí ức, mỗi lần Cố Giang về nhà, người đầu tiên được ông bế luôn là Cố Giai Giai.
Có một vài lần, Cố Giang bế cả cô ta và Cố Giai Giai cùng lúc, chắc chắn do lúc đó cô ta ở cạnh Cố Giai Giai, nên ông tiện tay bế luôn cả hai.
Cố Giang chưa bao giờ bế cô ta trước.
Đồ ăn ngon cũng vậy, phải cho Cố Giai Giai ăn trước, Cố Giai Giai ăn còn thừa thì mới đến lượt cô ta. Quần áo mới cũng vậy.
Có lần, Phùng Thanh đi chợ phiên, nhìn thấy một miếng vải hoa rất đẹp. Bà mua về, dùng miếng vải đó may thành một chiếc váy rất xinh. Ban đầu đã nói là hai chị em thay phiên nhau mặc, nhưng vì Cố Giai Giai thích, nên Cố An chưa một lần được mặc.
Đó là lần đầu tiên Cố An lấy hết can đảm nói với bố rằng cô ta cũng thích váy hoa. Cô ta cũng muốn trở thành một cô gái xinh đẹp.
Vu Hải Vân không chịu bỏ qua, Chu Mai cũng bực mình.
Không nể mặt thì đừng trách, Chu Mai quyết tâm phải dạy cho Vu Hải Vân một bài học.
Hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong. Bà ta vừa chạy vừa hét lớn với Cố Giang: "Sư Đoàn Trưởng Cố, ông quản lý vợ ông đi! Vu Hải Vân phát điên rồi!"
Vu Hải Vân càng thêm tức giận, chỉ muốn liều mạng với Chu Mai.
Nhưng Cố Giang đã nhìn sang. Vu Hải Vân giơ tay, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đứng giữa đám đông, cảm giác như bị lột sạch quần áo, mặt nóng ran, tim lạnh như băng.
Cố Giang liếc nhìn Vu Hải Vân, bắt cô ta im lặng, rồi tiếp tục quan tâm đến Cố Giai Giai. Xác định Cố Giai Giai không sao, Cố An cũng không sao, Cố Giang mới bước đến bên cạnh Vu Hải Vân, nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Gây rối đủ chưa?"
Vu Hải Vân thấy tủi thân đến mức mắt đỏ hoe. Cố Giang nhìn bằng mắt nào mà thấy cô ta gây chuyện? Ông không thấy rõ ràng là bọn họ đang đánh cô ta ư?
Nhưng Vu Hải Vân sợ Cố Giang, cô ta không dám khóc lóc kể lể với Cố Giang như Cố Giai Giai.
Vu Hải Vân biết, khóc cũng vô dụng. Cố Giang là người đàn ông trong lòng mang thiên hạ, oai phong lẫm liệt, nhưng tâm vững như sắt. Nếu ông không muốn thì chẳng ai, chẳng điều gì có thể khiến ông mềm lòng.
Nghĩ đến kết cục của Phùng Thanh, người vợ trước của Cố Giang, Vu Hải Vân chán nản đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Như một pho tượng đá đã mất đi trái tim.
Thấy Vu Hải Vân mặt mày tái mét đứng im, Cố Giang không có ý định dỗ dành cô vợ nhỏ. Ông quay sang nhìn đám đông hóng chuyện cả buổi, lạnh lùng nói: "Mọi người rảnh rỗi lắm sao?"
Ánh mắt của Cố Giang rất đáng sợ, so với Cố Giang, ảnh đế chuyên đóng vai biến thái nổi tiếng trong kiếp trước của Cố Giai Giai còn kém xa.
Khí thế của Cố Giang là bẩm sinh, không phải là vẻ hung ác giả tạo. Cố Giang là kiểu người, dù đứng ở đâu, không làm gì cả, người khác cũng phải e dè.
Cho dù Cố Giang có mày rậm, mắt to, sáng ngời, nhìn qua có vẻ là người tốt, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc người khác sợ ông.
Sự chính trực, và việc Cố Giang có thể giết người không chớp mắt không hề mâu thuẫn.
Bị ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của ông nhìn chằm chằm, tất cả mọi người đều chột dạ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cố Giang.
"À thì... con tôi sắp tan học rồi, tôi phải về nấu cơm, tôi về trước đây."
Kẻ nhát gan không chịu nổi áp lực, nên chuồn trước.
"Tôi cũng nhớ ra, nhà tôi còn chút việc. Tôi đi trước."
"Tôi cũng vậy."
...
Có người dẫn đầu, đám đông trong nhà lần lượt kéo nhau ra về. Những người còn lại đều là những nhân vật chủ chốt không thể rời đi.
Ví dụ như Tống Chí Thành, ví dụ như Cố An.
Từ lúc Cố Giang về, Cố An đã bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Trải nghiệm tồi tệ này càng khiến Cố An khẳng định, việc cô ta đến đây hôm nay là một quyết định sai lầm.
Cố An muốn rời đi, nhưng Tống Chí Thành kéo cô ta lại, không cho đi.
Vừa rồi, ánh mắt Cố Giang nhìn mình khiến Cố An càng thêm khó chịu. Việc Cố Giang vừa về nhà đã lập tức đến xem Cố Giai Giai thế nào cũng khiến cô ta đau lòng.
Lại là như vậy, lúc nào cũng vậy. Chỉ cần có Cố Giai Giai, Cố Giang sẽ không bao giờ nhìn thấy cô ta.
Lúc nhỏ, khi Cố Giai Giai mới đến nhà họ, Cố An còn bé xíu, chưa có ấn tượng gì. Nhưng từ khi Cố An có kí ức, mỗi lần Cố Giang về nhà, người đầu tiên được ông bế luôn là Cố Giai Giai.
Có một vài lần, Cố Giang bế cả cô ta và Cố Giai Giai cùng lúc, chắc chắn do lúc đó cô ta ở cạnh Cố Giai Giai, nên ông tiện tay bế luôn cả hai.
Cố Giang chưa bao giờ bế cô ta trước.
Đồ ăn ngon cũng vậy, phải cho Cố Giai Giai ăn trước, Cố Giai Giai ăn còn thừa thì mới đến lượt cô ta. Quần áo mới cũng vậy.
Có lần, Phùng Thanh đi chợ phiên, nhìn thấy một miếng vải hoa rất đẹp. Bà mua về, dùng miếng vải đó may thành một chiếc váy rất xinh. Ban đầu đã nói là hai chị em thay phiên nhau mặc, nhưng vì Cố Giai Giai thích, nên Cố An chưa một lần được mặc.
Đó là lần đầu tiên Cố An lấy hết can đảm nói với bố rằng cô ta cũng thích váy hoa. Cô ta cũng muốn trở thành một cô gái xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất