Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 19:
"Chúng ta đã nói không trách đối phương nữa rồi cơ mà? Vậy sao còn khách sáo như thế? Sinh nhật 18 tuổi rất quan trọng, người xa lạ còn chúc mừng sinh nhật, huống hồ chúng ta là người nhà?"
"Cố An, hãy bắt đầu lại từ đầu. Những năm tháng đã qua, chúng ta không nói rõ được ai nợ ai, nhưng sau này chúng ta hãy đối xử tốt với nhau. Giống như dì Hải Vân nói, tôi không muốn sau này chúng ta già rồi lại hối hận."
"Được."
Giai Giai nói chân thành, Cố An không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng cầm món quà sinh nhật mà Cố Giang chuẩn bị cho mình, rời đi cùng Tống Chí Thành.
Người ngoài đều đã rời đi, nhà họ Cố chỉ còn lại hai bố con Cố Giai Giai.
Vì chuyện hôm nay, Cố Giang lại bắt đầu cảm thấy áy náy với Cố Giai Giai.
Cũng giống như hôm nay, tuy ông đã che chở cho Cố Giai Giai, nhưng nhiều lúc Cố Giai Giai bị tổn thương cũng là do ông mà ra.
"Giai Giai, bố xin lỗi. Bố đã không bảo vệ con tốt."
Chuyện hôm nay, Vu Hải Vân chiếm phần lớn, nguyên chủ chiếm phần nhỏ. Tính đi tính lại, không hề liên quan đến Cố Giang.
Cố Giai Giai không dám nhận lời xin lỗi của Cố Giang.
"Bố, chuyện hôm nay không trách bố. Ngày thường do con quá ngang ngược, mới khiến dì Hải Vân không chịu nổi con."
Nói xong, Cố Giai Giai nhào vào lòng Cố Giang, nũng nịu: "Bố, bố là người bố tốt nhất thế gian. Con rất hạnh phúc khi được làm con gái bố."
Lời nói của Cố Giai Giai khiến Cố Giang ấm lòng.
Cố Giai Giai rất tốt, xứng đáng với sự thiên vị của ông.
"Giai Giai, bố không ly hôn, con có giận bố không?"
Cố Giang muốn giải thích với Cố Giai Giai lý do ông làm như vậy, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Cố Giai Giai đã lớn rồi, hai tháng nữa, cô cũng 18 tuổi, là thiếu nữ trưởng thành rồi. Cố Giai Giai không còn là đứa trẻ dễ dỗ dành như hồi nhỏ nữa, bây giờ nói chuyện này với cô, Cố Giang cảm thấy rất lạ.
"Bố, con hiểu."
Cố Giai Giai không phải nguyên chủ có tính chiếm hữu với Cố Giang, cô hiểu sự khó xử của ông.
"Bố, dì Hải Vân lần đầu phạm lỗi, có thể hiểu, cho nên tuy con giận, nhưng con có thể tha thứ cho dì ấy một lần."
Sự thấu hiểu của Cố Giai Giai khiến Cố Giang càng thêm áy náy.
"Khó cho con quá, Giai Giai."
Cố Giai Giai lắc đầu: "Không có gì khó khăn đâu bố, người một nhà với nhau, không cần phải nói những lời khách sáo đó."
"Tốt."
Cố Giang không phải người giỏi thể hiện tình cảm, ông không nhắc đến chuyện Vu Hải Vân khiến Cố Giai Giai buồn lòng nữa.
"Giai Giai, con... con và Chí Thành..."
Cố Giang lo lắng nhìn Cố Giai Giai. Người khác không biết Cố Giai Giai thích Tống Chí Thành, nhưng ông thì biết. Từ nhỏ, Cố Giai Giai đã không ít lần nói với ông rằng, lớn lên cô muốn lấy anh ta.
Lúc đó, Cố Giang thậm chí còn âm thầm ghen tỵ một chút.
Nhưng giờ đây, tạo hóa trêu ngươi. Tống Chí Thành vẫn là con rể tương lai của ông, nhưng người anh ta yêu lại không phải Cố Giai Giai.
Cố Giai Giai và Cố An, đều là con gái của ông, Cố Giang không thể làm ra chuyện giúp Cố Giai Giai đi tranh giành đàn ông với đứa con gái khác của mình, nhưng ông vẫn có thể an ủi Cố Giai Giai một chút.
Cố Giang vừa nhắc đến chuyện này, trên đầu Cố Giai Giai không tự chủ được mà hiện lên một đàn quạ đen.
Nguyên chủ hại cô rồi, cốt truyện gốc đúng là độc hại. Kiểu hai nữ tranh một nam, cô yêu anh, anh yêu cô ấy, cô ấy lại yêu anh ta, loại tình tiết não tàn đó, Cố Giai Giai không rảnh mà diễn.
Là một Ảnh hậu quốc tế, có thứ gì mà Cố Giai Giai chưa từng thấy? Loại đàn ông như Tống Chí Thành, Cố Giai Giai thật sự thất vô cùng chướng mắt.
Nhưng ai bảo nguyên chủ thích anh ta chứ, dù trong lòng ghét bỏ đến mấy, Cố Giai Giai cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà chịu đựng.
Bất đắc dĩ, Cố Giai Giai lại lôi nam thần trong quân khu, nhân vật làm nền trong nguyên tác - Lục Hành ra làm bia đỡ đạn.
"Bố, con thật sự không còn thích Tống Chí Thành nữa. Sau khi quen biết Lục Hành, con đã không còn thích anh ta nữa rồi. Nhưng anh Lục Hành quá ưu tú, con lại quá bình thường. Con sợ anh ấy không thích con, nên con mãi không dám biểu hiện ra."
Lục Hành, xin lỗi anh nhé. Ai bảo cả cuốn sách chỉ có mình anh độc thân, lại còn ưu tú đến mức nam chính cũng phải tự ti cơ chứ?
"Cố An, hãy bắt đầu lại từ đầu. Những năm tháng đã qua, chúng ta không nói rõ được ai nợ ai, nhưng sau này chúng ta hãy đối xử tốt với nhau. Giống như dì Hải Vân nói, tôi không muốn sau này chúng ta già rồi lại hối hận."
"Được."
Giai Giai nói chân thành, Cố An không muốn làm lớn chuyện, cuối cùng cầm món quà sinh nhật mà Cố Giang chuẩn bị cho mình, rời đi cùng Tống Chí Thành.
Người ngoài đều đã rời đi, nhà họ Cố chỉ còn lại hai bố con Cố Giai Giai.
Vì chuyện hôm nay, Cố Giang lại bắt đầu cảm thấy áy náy với Cố Giai Giai.
Cũng giống như hôm nay, tuy ông đã che chở cho Cố Giai Giai, nhưng nhiều lúc Cố Giai Giai bị tổn thương cũng là do ông mà ra.
"Giai Giai, bố xin lỗi. Bố đã không bảo vệ con tốt."
Chuyện hôm nay, Vu Hải Vân chiếm phần lớn, nguyên chủ chiếm phần nhỏ. Tính đi tính lại, không hề liên quan đến Cố Giang.
Cố Giai Giai không dám nhận lời xin lỗi của Cố Giang.
"Bố, chuyện hôm nay không trách bố. Ngày thường do con quá ngang ngược, mới khiến dì Hải Vân không chịu nổi con."
Nói xong, Cố Giai Giai nhào vào lòng Cố Giang, nũng nịu: "Bố, bố là người bố tốt nhất thế gian. Con rất hạnh phúc khi được làm con gái bố."
Lời nói của Cố Giai Giai khiến Cố Giang ấm lòng.
Cố Giai Giai rất tốt, xứng đáng với sự thiên vị của ông.
"Giai Giai, bố không ly hôn, con có giận bố không?"
Cố Giang muốn giải thích với Cố Giai Giai lý do ông làm như vậy, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Cố Giai Giai đã lớn rồi, hai tháng nữa, cô cũng 18 tuổi, là thiếu nữ trưởng thành rồi. Cố Giai Giai không còn là đứa trẻ dễ dỗ dành như hồi nhỏ nữa, bây giờ nói chuyện này với cô, Cố Giang cảm thấy rất lạ.
"Bố, con hiểu."
Cố Giai Giai không phải nguyên chủ có tính chiếm hữu với Cố Giang, cô hiểu sự khó xử của ông.
"Bố, dì Hải Vân lần đầu phạm lỗi, có thể hiểu, cho nên tuy con giận, nhưng con có thể tha thứ cho dì ấy một lần."
Sự thấu hiểu của Cố Giai Giai khiến Cố Giang càng thêm áy náy.
"Khó cho con quá, Giai Giai."
Cố Giai Giai lắc đầu: "Không có gì khó khăn đâu bố, người một nhà với nhau, không cần phải nói những lời khách sáo đó."
"Tốt."
Cố Giang không phải người giỏi thể hiện tình cảm, ông không nhắc đến chuyện Vu Hải Vân khiến Cố Giai Giai buồn lòng nữa.
"Giai Giai, con... con và Chí Thành..."
Cố Giang lo lắng nhìn Cố Giai Giai. Người khác không biết Cố Giai Giai thích Tống Chí Thành, nhưng ông thì biết. Từ nhỏ, Cố Giai Giai đã không ít lần nói với ông rằng, lớn lên cô muốn lấy anh ta.
Lúc đó, Cố Giang thậm chí còn âm thầm ghen tỵ một chút.
Nhưng giờ đây, tạo hóa trêu ngươi. Tống Chí Thành vẫn là con rể tương lai của ông, nhưng người anh ta yêu lại không phải Cố Giai Giai.
Cố Giai Giai và Cố An, đều là con gái của ông, Cố Giang không thể làm ra chuyện giúp Cố Giai Giai đi tranh giành đàn ông với đứa con gái khác của mình, nhưng ông vẫn có thể an ủi Cố Giai Giai một chút.
Cố Giang vừa nhắc đến chuyện này, trên đầu Cố Giai Giai không tự chủ được mà hiện lên một đàn quạ đen.
Nguyên chủ hại cô rồi, cốt truyện gốc đúng là độc hại. Kiểu hai nữ tranh một nam, cô yêu anh, anh yêu cô ấy, cô ấy lại yêu anh ta, loại tình tiết não tàn đó, Cố Giai Giai không rảnh mà diễn.
Là một Ảnh hậu quốc tế, có thứ gì mà Cố Giai Giai chưa từng thấy? Loại đàn ông như Tống Chí Thành, Cố Giai Giai thật sự thất vô cùng chướng mắt.
Nhưng ai bảo nguyên chủ thích anh ta chứ, dù trong lòng ghét bỏ đến mấy, Cố Giai Giai cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà chịu đựng.
Bất đắc dĩ, Cố Giai Giai lại lôi nam thần trong quân khu, nhân vật làm nền trong nguyên tác - Lục Hành ra làm bia đỡ đạn.
"Bố, con thật sự không còn thích Tống Chí Thành nữa. Sau khi quen biết Lục Hành, con đã không còn thích anh ta nữa rồi. Nhưng anh Lục Hành quá ưu tú, con lại quá bình thường. Con sợ anh ấy không thích con, nên con mãi không dám biểu hiện ra."
Lục Hành, xin lỗi anh nhé. Ai bảo cả cuốn sách chỉ có mình anh độc thân, lại còn ưu tú đến mức nam chính cũng phải tự ti cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất