Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 23:
Đặc biệt là sau khi nghe đầy một bụng những lời đồn đại và chuyện phong lưu của Tống Chí Thành, Cố An gần như không còn cảm giác rung động với anh ta nữa.
Cố An chưa bao giờ biết rằng, hóa ra trong mắt người khác, Cố Giai Giai và Tống Chí Thành là thanh mai trúc mã, là một đôi trời sinh.
Điều này khiến Cố An cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng giữa Tống Chí Thành và Cố Giai Giai chẳng có chuyện gì, nhưng cô ta lại có cảm giác như mình đã cướp bạn trai của Cố Giai Giai.
Cố An cảm thấy hơi suy sụp. Cô ta bối rối, không biết phải đối mặt với Tống Chí Thành như thế nào.
Cố Giang đã nắm bắt thời cơ, nhân lúc Cố An đang hoang mang, thừa cơ chen vào, an ủi Cố An, cổ vũ Cố An. Tình cảm cha con trong nháy mắt đột nhiên tăng thêm.
Kéo theo đó, mối quan hệ giữa Cố Giai Giai và Cố An cũng tốt hơn một chút.
Sau một thời gian bận rộn, cuối cùng Tống Chí Thành cũng thu xếp được thời gian rảnh rỗi để đến thăm bạn gái, thì phát hiện ra bạn gái đã ba ngày không liên lạc với mình.
Không những vậy, Cố An còn đối xử với anh ta rất lạnh nhạt.
Sự thay đổi của Cố An khiến Tống Chí Thành hoảng sợ, anh ta nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành Cố An hồi lâu, Cố An mới chịu thổ lộ nỗi lòng.
Lúc biết được chân tướng sự việc, Tống Chí Thành chỉ muốn đi tìm Cố Giai Giai liều mạng.
Tại sao anh ta lại không được, không phải là người tốt?
Anh ta chỉ nhiệt tình giúp đỡ mọi người một chút, có gì sai?
Tống Chí Thành ấm ức muốn chết, nhưng không dám nói ra. Vì muốn dỗ dành Cố An quay lại, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn hứa với Cố An rằng sau này nhất định sẽ chú ý, không giúp đỡ bất cứ ai nữa.
Cố An cũng không muốn chia tay với Tống Chí Thành, vì vậy miễn cưỡng đồng ý tha thứ cho anh ta.
Nhưng sau chuyện này, sự lệ thuộc và tin tưởng của Cố An đối với Tống Chí Thành đã giảm đi rất nhiều.
Tống Chí Thành trơ mắt nhìn Cố An và Cố Giang ngày càng thân thiết, mà Cố Giang lại không ưa anh ta, trong lòng cảm thấy bất lực. Vì bạn gái, anh ta chỉ có thể âm thầm đối xử với Cố An tốt hơn, trân trọng hơn.
Đối với kẻ đầu sỏ gây tội Cố Giai Giai, Tống Chí Thành không hề dễ chịu như vậy.
Nhưng lúc Tống Chí Thành rảnh rỗi muốn tìm Cố Giai Giai tính sổ, thì Cố Giai Giai đã lên tàu hỏa đi về phía Nam, rời khỏi Bắc Kinh.
Cố Giai Giai đăng ký muộn, không kịp theo đoàn thanh niên trí thức. Vé tàu đi phương Nam của cô là Cố Giang mua cho, là giường nằm. Sợ con gái ngủ không ngon, Cố Giang còn cố tình mua cho cô giường tầng trên, phòng trường hợp giường dưới người qua kẻ lại, Cố Giai Giai không chịu được.
Trước khi chưa đến ga tàu, Cố Giai Giai còn rất lạc quan. Nghĩ thầm, chỉ đi tàu hỏa thôi mà, tuy cô chưa từng đi, nhưng chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy bao giờ, phim truyền hình về thời đại này cô cũng đóng qua rồi.
Thế nhưng, sau khi đến ga tàu, Cố Giai Giai mới biết. Hiện thực và phim truyền hình khác nhau rất rất nhiều.
Nhà ga trong phim truyền hình rất sạch sẽ, đoàn phim nghèo nàn, quần chúng cũng chỉ có vài người. Còn nhà ga ngoài đời thực. Trời ơi, người đông nghịt.
Cố Giai Giai đứng ở cổng ga tàu, nhìn dòng người đen kịt, lần đầu tiên được trực tiếp cảm nhận thế nào là dân số đông đúc ở Trung Quốc.
Đông người như vậy, già trẻ lớn bé đều có, nhìn chung ăn mặc đều không được tốt.
Quần áo vá chằng vá đụp ba màu đen trắng xám có thể dễ dàng nhìn thấy.
Những cô gái xinh đẹp như Cố Giai Giai, mặc váy dài màu vàng mơ, áo sơ mi trắng, đội mũ che nắng rộng vành, trên mũ còn có một chiếc nơ bướm bay bay, thì cơ bản là không có ở nhà ga.
Khoảnh khắc Cố Giai Giai xách túi xách nhỏ, trẻ trung xinh đẹp đi theo Cố Giang xuất hiện ở cổng ga tàu, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô gái này nhìn là biết gia cảnh rất tốt.
Thời thượng xinh đẹp giống như minh tinh trên TV.
Nếu Cố Giang không đi bên cạnh Cố Giai Giai, trông ông quá đáng sợ, thì những chàng trai độc thân trong phòng chờ chắc chắn đã chạy đến ve vãn cô rồi.
“Giai Giai, con đã thấy rồi đấy, đi tàu hỏa không phải là chuyện dễ dàng gì. Môi trường ở nông thôn còn tệ hơn nhà ga ở đây, Giai Giai, con chắc chắn muốn đi không?”
Cố An chưa bao giờ biết rằng, hóa ra trong mắt người khác, Cố Giai Giai và Tống Chí Thành là thanh mai trúc mã, là một đôi trời sinh.
Điều này khiến Cố An cảm thấy rất khó chịu.
Rõ ràng giữa Tống Chí Thành và Cố Giai Giai chẳng có chuyện gì, nhưng cô ta lại có cảm giác như mình đã cướp bạn trai của Cố Giai Giai.
Cố An cảm thấy hơi suy sụp. Cô ta bối rối, không biết phải đối mặt với Tống Chí Thành như thế nào.
Cố Giang đã nắm bắt thời cơ, nhân lúc Cố An đang hoang mang, thừa cơ chen vào, an ủi Cố An, cổ vũ Cố An. Tình cảm cha con trong nháy mắt đột nhiên tăng thêm.
Kéo theo đó, mối quan hệ giữa Cố Giai Giai và Cố An cũng tốt hơn một chút.
Sau một thời gian bận rộn, cuối cùng Tống Chí Thành cũng thu xếp được thời gian rảnh rỗi để đến thăm bạn gái, thì phát hiện ra bạn gái đã ba ngày không liên lạc với mình.
Không những vậy, Cố An còn đối xử với anh ta rất lạnh nhạt.
Sự thay đổi của Cố An khiến Tống Chí Thành hoảng sợ, anh ta nhẹ nhàng kiên nhẫn dỗ dành Cố An hồi lâu, Cố An mới chịu thổ lộ nỗi lòng.
Lúc biết được chân tướng sự việc, Tống Chí Thành chỉ muốn đi tìm Cố Giai Giai liều mạng.
Tại sao anh ta lại không được, không phải là người tốt?
Anh ta chỉ nhiệt tình giúp đỡ mọi người một chút, có gì sai?
Tống Chí Thành ấm ức muốn chết, nhưng không dám nói ra. Vì muốn dỗ dành Cố An quay lại, anh ta chỉ có thể ngoan ngoãn hứa với Cố An rằng sau này nhất định sẽ chú ý, không giúp đỡ bất cứ ai nữa.
Cố An cũng không muốn chia tay với Tống Chí Thành, vì vậy miễn cưỡng đồng ý tha thứ cho anh ta.
Nhưng sau chuyện này, sự lệ thuộc và tin tưởng của Cố An đối với Tống Chí Thành đã giảm đi rất nhiều.
Tống Chí Thành trơ mắt nhìn Cố An và Cố Giang ngày càng thân thiết, mà Cố Giang lại không ưa anh ta, trong lòng cảm thấy bất lực. Vì bạn gái, anh ta chỉ có thể âm thầm đối xử với Cố An tốt hơn, trân trọng hơn.
Đối với kẻ đầu sỏ gây tội Cố Giai Giai, Tống Chí Thành không hề dễ chịu như vậy.
Nhưng lúc Tống Chí Thành rảnh rỗi muốn tìm Cố Giai Giai tính sổ, thì Cố Giai Giai đã lên tàu hỏa đi về phía Nam, rời khỏi Bắc Kinh.
Cố Giai Giai đăng ký muộn, không kịp theo đoàn thanh niên trí thức. Vé tàu đi phương Nam của cô là Cố Giang mua cho, là giường nằm. Sợ con gái ngủ không ngon, Cố Giang còn cố tình mua cho cô giường tầng trên, phòng trường hợp giường dưới người qua kẻ lại, Cố Giai Giai không chịu được.
Trước khi chưa đến ga tàu, Cố Giai Giai còn rất lạc quan. Nghĩ thầm, chỉ đi tàu hỏa thôi mà, tuy cô chưa từng đi, nhưng chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa thấy heo chạy bao giờ, phim truyền hình về thời đại này cô cũng đóng qua rồi.
Thế nhưng, sau khi đến ga tàu, Cố Giai Giai mới biết. Hiện thực và phim truyền hình khác nhau rất rất nhiều.
Nhà ga trong phim truyền hình rất sạch sẽ, đoàn phim nghèo nàn, quần chúng cũng chỉ có vài người. Còn nhà ga ngoài đời thực. Trời ơi, người đông nghịt.
Cố Giai Giai đứng ở cổng ga tàu, nhìn dòng người đen kịt, lần đầu tiên được trực tiếp cảm nhận thế nào là dân số đông đúc ở Trung Quốc.
Đông người như vậy, già trẻ lớn bé đều có, nhìn chung ăn mặc đều không được tốt.
Quần áo vá chằng vá đụp ba màu đen trắng xám có thể dễ dàng nhìn thấy.
Những cô gái xinh đẹp như Cố Giai Giai, mặc váy dài màu vàng mơ, áo sơ mi trắng, đội mũ che nắng rộng vành, trên mũ còn có một chiếc nơ bướm bay bay, thì cơ bản là không có ở nhà ga.
Khoảnh khắc Cố Giai Giai xách túi xách nhỏ, trẻ trung xinh đẹp đi theo Cố Giang xuất hiện ở cổng ga tàu, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cô gái này nhìn là biết gia cảnh rất tốt.
Thời thượng xinh đẹp giống như minh tinh trên TV.
Nếu Cố Giang không đi bên cạnh Cố Giai Giai, trông ông quá đáng sợ, thì những chàng trai độc thân trong phòng chờ chắc chắn đã chạy đến ve vãn cô rồi.
“Giai Giai, con đã thấy rồi đấy, đi tàu hỏa không phải là chuyện dễ dàng gì. Môi trường ở nông thôn còn tệ hơn nhà ga ở đây, Giai Giai, con chắc chắn muốn đi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất