Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng
Chương 27:
Hôm nay cô phải ra tay đánh người, cùng lắm thì bồi thường tiền thuốc men cho bà ta.
Trước khi Cố Giai Giai kịp ra tay, người đàn ông cũng bị mắng kia đã nhanh hơn một bước, khống chế người phụ nữ béo kia lại, còn bẻ ngược cằm bà cụ lại với một tiếng “rắc”.
Bà cụ bị dọa đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, không thể nói được một lời nào nữa.
“Tôi biết kính lão đắc thọ là truyền thống tốt đẹp, nhưng người như bà, không xứng đáng với hai chữ “người già”, tôi chẳng cần phải tôn trọng.”
Dùng áo khoác của người phụ nữ béo trói hai mẹ con lại, người đàn ông này sau khi đợi cảnh sát đến, đã chủ động trình bày lại toàn bộ sự việc.
Con trai cả và con trai thứ hai của bà cụ đến vừa đúng lúc, người liên quan đều đã có mặt, đỡ cho cảnh sát phải chạy đi chạy lại.
“Đồng chí cảnh sát, hai bà thím này thật sự rất quá đáng. Họ không chỉ cướp táo của tôi, mà còn mắng chửi, muốn đánh tôi. Nếu không có đồng chí này giúp đỡ, tôi là một cô gái yếu đuối đã bị họ bắt nạt thê thảm rồi.”
Vẻ ngoài của Cố Giai Giai rất dễ khiến người khác lầm tưởng. Cô chỉ cần thu lại khí thế hung dữ, cúi đầu rơm rớm nước mắt, cô chính là một cô gái đáng thương. Khiến cho cảnh sát tràn đầy đồng tình. Trong lòng vô thức thiên vị cô.
“Được rồi, chúng tôi đã biết, cô đừng khóc nữa. Tôi…”
“Nói bậy, chúng tôi cướp lúc nào, rõ ràng chúng tôi đang góp phần xây dựng chủ nghĩa cộng sản, ai cướp của cô ta?”
Người phụ nữ béo kia không biết điều, cắt ngang lời cảnh sát, bắt đầu lớn tiếng kêu oan.
“Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải nghe tôi nói. Nhìn cô ta là biết ngay là loại tư bản, không thể cổ súy. Còn cô ta và người đàn ông kia nữa, vừa lên xe đã liếc mắt đưa tình với nhau, thật không biết xấu hổ, nếu chúng tôi không nhìn chằm chằm, bọn họ đã lăn vào nhau rồi.”
“Ả hồ ly tinh này chính là phần tử xấu, các đồng chí nên bắt cô ta lại.”
Người phụ nữ béo mắng chửi hăng say, mẹ chồng đứng bên cạnh bà ta gật đầu lia lịa ra vẻ đồng tình, hệt như bà ta nói rất đúng.
Người phụ nữ béo chú ý đến mẹ chồng, lập tức khóc lóc kể lể: “Đồng chí cảnh sát ơi, các đồng chí nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Hai người xem, tôi và mẹ tôi bọn họ bắt nạt thế này rồi? Bọn họ thật quá quắt, không coi ai ra gì, nhất định phải nghiêm trị!”
Người phụ nữ béo càng nói càng kích động, hận không thể lăng trì Cố Giai Giai và chàng trai đeo kính ngay lúc này.
“Được rồi, bà bớt nói hai câu đi. Sự thật thế nào chúng tôi sẽ điều tra, không thể nào bà nói gì là tin cái đó được.”
Bộ cảnh phục này dù sao cũng có sự uy hiếp.
Người phụ nữ béo không cam lòng ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt hung dữ trừng Cố Giai Giai, hệt như muốn dùng ánh mắt giết chết cô.
Cố Giai Giai nào thèm để ý đến bà ta.
Cô bình tĩnh thuật lại rõ ràng toàn bộ sự việc cho nhân viên đường sắt, sau đó chờ những người ngồi cùng toa làm chứng cho mình.
Mọi người không thiên vị Cố Giai Giai, cũng không bênh vực cặp mẹ chồng nàng dâu kia, kể lại toàn bộ sự việc cho nhân viên đường sắt.
Nhân viên đường sắt nghe xong, nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu bị trói chặt trên sàn, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là “Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa”.
Muốn hai người họ bồi thường là điều không thể, người đàn bà chanh chua ấy sẽ không bao giờ cho rằng mình sai. Vì vậy, nhân viên đường sắt bèn bàn bạc với Vu Đại Trụ và Vu Nhị Trụ.
Vu Đại Trụ và Vu Nhị Trụ lại rất biết điều. Họ bồi thường cho Cố Giai Giai năm hào tiền quả táo, còn muốn đưa thêm năm hào nữa để cô bớt giận.
Cố Giai Giai nhận năm hào tiền táo, nhưng không nhận năm hào bồi thường.
Chuyện này ngoài việc phiền phức ra thì Cố Giai Giai cũng không tổn thất gì.
Bên phía Cố Giai Giai vô cùng hài hòa, người xin lỗi, người bồi thường, giải quyết xong chuyện này một cách êm đẹp. Còn cặp mẹ chồng nàng dâu kia lại không chịu đồng ý.
Hai người đồng thanh kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, cứ như bồi thường không phải là tiền, mà là thịt trên người họ bị móc ra.
Bà cụ gào rớt cả cằm, ư ư a a không nói nên lời, người phụ nữ béo thì như nuốt phải thuốc súng, thốt ra toàn những lời lẽ bẩn thỉu.
Trước khi Cố Giai Giai kịp ra tay, người đàn ông cũng bị mắng kia đã nhanh hơn một bước, khống chế người phụ nữ béo kia lại, còn bẻ ngược cằm bà cụ lại với một tiếng “rắc”.
Bà cụ bị dọa đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, không thể nói được một lời nào nữa.
“Tôi biết kính lão đắc thọ là truyền thống tốt đẹp, nhưng người như bà, không xứng đáng với hai chữ “người già”, tôi chẳng cần phải tôn trọng.”
Dùng áo khoác của người phụ nữ béo trói hai mẹ con lại, người đàn ông này sau khi đợi cảnh sát đến, đã chủ động trình bày lại toàn bộ sự việc.
Con trai cả và con trai thứ hai của bà cụ đến vừa đúng lúc, người liên quan đều đã có mặt, đỡ cho cảnh sát phải chạy đi chạy lại.
“Đồng chí cảnh sát, hai bà thím này thật sự rất quá đáng. Họ không chỉ cướp táo của tôi, mà còn mắng chửi, muốn đánh tôi. Nếu không có đồng chí này giúp đỡ, tôi là một cô gái yếu đuối đã bị họ bắt nạt thê thảm rồi.”
Vẻ ngoài của Cố Giai Giai rất dễ khiến người khác lầm tưởng. Cô chỉ cần thu lại khí thế hung dữ, cúi đầu rơm rớm nước mắt, cô chính là một cô gái đáng thương. Khiến cho cảnh sát tràn đầy đồng tình. Trong lòng vô thức thiên vị cô.
“Được rồi, chúng tôi đã biết, cô đừng khóc nữa. Tôi…”
“Nói bậy, chúng tôi cướp lúc nào, rõ ràng chúng tôi đang góp phần xây dựng chủ nghĩa cộng sản, ai cướp của cô ta?”
Người phụ nữ béo kia không biết điều, cắt ngang lời cảnh sát, bắt đầu lớn tiếng kêu oan.
“Đồng chí cảnh sát, các đồng chí nhất định phải nghe tôi nói. Nhìn cô ta là biết ngay là loại tư bản, không thể cổ súy. Còn cô ta và người đàn ông kia nữa, vừa lên xe đã liếc mắt đưa tình với nhau, thật không biết xấu hổ, nếu chúng tôi không nhìn chằm chằm, bọn họ đã lăn vào nhau rồi.”
“Ả hồ ly tinh này chính là phần tử xấu, các đồng chí nên bắt cô ta lại.”
Người phụ nữ béo mắng chửi hăng say, mẹ chồng đứng bên cạnh bà ta gật đầu lia lịa ra vẻ đồng tình, hệt như bà ta nói rất đúng.
Người phụ nữ béo chú ý đến mẹ chồng, lập tức khóc lóc kể lể: “Đồng chí cảnh sát ơi, các đồng chí nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Hai người xem, tôi và mẹ tôi bọn họ bắt nạt thế này rồi? Bọn họ thật quá quắt, không coi ai ra gì, nhất định phải nghiêm trị!”
Người phụ nữ béo càng nói càng kích động, hận không thể lăng trì Cố Giai Giai và chàng trai đeo kính ngay lúc này.
“Được rồi, bà bớt nói hai câu đi. Sự thật thế nào chúng tôi sẽ điều tra, không thể nào bà nói gì là tin cái đó được.”
Bộ cảnh phục này dù sao cũng có sự uy hiếp.
Người phụ nữ béo không cam lòng ngậm miệng lại, chỉ dùng ánh mắt hung dữ trừng Cố Giai Giai, hệt như muốn dùng ánh mắt giết chết cô.
Cố Giai Giai nào thèm để ý đến bà ta.
Cô bình tĩnh thuật lại rõ ràng toàn bộ sự việc cho nhân viên đường sắt, sau đó chờ những người ngồi cùng toa làm chứng cho mình.
Mọi người không thiên vị Cố Giai Giai, cũng không bênh vực cặp mẹ chồng nàng dâu kia, kể lại toàn bộ sự việc cho nhân viên đường sắt.
Nhân viên đường sắt nghe xong, nhìn cặp mẹ chồng nàng dâu bị trói chặt trên sàn, không biết nên nói gì, cuối cùng cũng hiểu được thế nào gọi là “Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa”.
Muốn hai người họ bồi thường là điều không thể, người đàn bà chanh chua ấy sẽ không bao giờ cho rằng mình sai. Vì vậy, nhân viên đường sắt bèn bàn bạc với Vu Đại Trụ và Vu Nhị Trụ.
Vu Đại Trụ và Vu Nhị Trụ lại rất biết điều. Họ bồi thường cho Cố Giai Giai năm hào tiền quả táo, còn muốn đưa thêm năm hào nữa để cô bớt giận.
Cố Giai Giai nhận năm hào tiền táo, nhưng không nhận năm hào bồi thường.
Chuyện này ngoài việc phiền phức ra thì Cố Giai Giai cũng không tổn thất gì.
Bên phía Cố Giai Giai vô cùng hài hòa, người xin lỗi, người bồi thường, giải quyết xong chuyện này một cách êm đẹp. Còn cặp mẹ chồng nàng dâu kia lại không chịu đồng ý.
Hai người đồng thanh kêu la thảm thiết như heo bị chọc tiết, cứ như bồi thường không phải là tiền, mà là thịt trên người họ bị móc ra.
Bà cụ gào rớt cả cằm, ư ư a a không nói nên lời, người phụ nữ béo thì như nuốt phải thuốc súng, thốt ra toàn những lời lẽ bẩn thỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất