Thập Niên 70: Mỹ Nhân Nóng Bỏng

Chương 39:

Trước Sau
Cuối cùng, Lưu Phú Quý được bạn của Cố An cảm hóa, được người phụ nữ lương thiện kia chữa lành, hóa giải thù hận với Tống Chí Thành. Hai nhà cùng nhau sống hạnh phúc, sung túc. Còn cô thì nghèo đến mức cơm cũng không có mà ăn.

Sáng sớm hôm sau, khi Cố Giai Giai mở mắt ra, nhớ lại những tình tiết mà cuốn truyện đã sắp đặt cho mình, cô thật sự muốn chửi thề.

Mẹ kiếp, rốt cuộc chuyện quái gì thế này!

Cố Giai Giai bây giờ nhớ lại những tình tiết dở hơi đó, cảm thấy cả người khó chịu.

Cuốn sách này có thù oán gì với cô à?

Tại sao lại cố chấp biến cô thành nhân vật lót đường, bia đỡ đạn như vậy?

Buông tha cho cô có được không?

Chuyện tình yêu của nam nữ chính thì liên quan gì đến cô?

Còn yêu Tống Chí Thành đến chết đi sống lại nữa chứ, còn sinh con cho trai nông thôn?

Ặc!

Tình tiết điên khùng này khiến Cố Giai Giai muốn ói hết cả cơm tối qua ra.

Cốt truyện này thật sự quá độc hại.



Hai người đàn ông đó, có ai đáng để cô yêu thương đâu?

Cô thà yêu Tống Chí Thành đến chết đi sống lại, còn hơn là yêu một gã trai quê thô lỗ, chỉ muốn cô sinh con cho anh ta?

Cô đâu phải là loại phụ nữ não tàn, hễ thấy đàn ông là không dời nổi bước chân.

Tình tiết ngu ngốc trong sách đối với Cố Giai Giai mà nói quả thực là một sự sỉ nhục.

Đừng nói là Cố Giai Giai bây giờ, ngay cả chủ nhân cũ của thân xác này, cũng không bao giờ làm ra chuyện kỳ quặc như vậy.

Trong sách, để khiến cô đồng ý gả cho Lưu Phú Quý, còn sắp xếp một tình tiết, bị đám lưu manh chặn đường ở ruộng ngô, sau đó được Lưu Phú Quý anh hùng cứu mỹ nhân.

Mẹ nó! Theo quy định, hôm nay Cố Giai Giai phải đi làm việc. Không nằm ngoài dự đoán, cô nhất định sẽ vì không biết làm việc nông mà bị chậm trễ giờ giấc.

Ban đầu, Cố Giai Giai còn nghĩ, ngày đầu tiên đi làm thì dù thế nào cũng phải giả vờ một chút, thể hiện một chút.

Nhưng bây giờ…

Thôi bỏ đi!

Cái gì mà lao động là vinh quang, tất cả đều bỏ đi hết.

Cô không muốn trở thành con rối bị tình tiết cốt truyện dắt mũi. Cô - ảnh hậu Cố Giai Giai dù có chết cũng không làm bia đỡ đạn cho người khác.

Chuyện tình cảm của người khác thì liên quan gì đến cô? Cô không muốn làm chất xúc tác tình cảm cho người khác, cũng không muốn làm Bồ Tát ban phát con cái cho người khác.



Cố Giai Giai cảm thấy tình tiết trong cuốn sách này, quả thực đang ép cô đoạn tuyệt với tình yêu, đang dùng câu chuyện bi thảm để nói cho cô biết, sự nghiệp và tiền bạc đáng tin cậy hơn tình yêu.

Trong thời đại đất nước đang trên đà phát triển, cơ hội ở khắp mọi nơi, tiền tài ở khắp mọi nơi như thế này, yêu đương cái gì chứ, không thấy tầm thường sao?

Tình yêu chỉ là thứ gia vị của cuộc sống, phấn đấu cho sự nghiệp và kiếm tiền mới là chính đạo. Đợi đến khi cô khôi phục lại hào quang kiếp trước, muốn người đàn ông như thế nào chẳng được, chỉ cần cô ngoắc ngón tay là được rồi, có gì khó khăn chứ?

Vừa hay số tiền Cố Giang đưa cho, cô đều đưa hết cho Liễu Thụ Lâm rồi, cô không muốn chờ Cố Giang chu cấp, cô thật sự phải nghĩ cách kiếm tiền rồi.

Bây giờ vẫn chưa phải thời kỳ cải cách mở cửa, cô không thể quang minh chính đại đầu tư, kinh doanh được.

Bây giờ cô chỉ có thể âm thầm kiếm chút tiền lẻ, đến chợ đen bày hàng, hoặc là âm thầm tìm người mua bán một ít đồ vật gì đó.

Chuyện bày hàng, Cố Giai Giai không biết chỗ, trên tay cũng không có hàng. Bán đồ cũng vậy, Cố Giai Giai không có người mua, cũng không có hàng.

Hàng hóa thì dễ, trước đây, vì muốn đẹp, cũng vì muốn khỏe mạnh, Cố Giai Giai đã học cách tự làm mỹ phẩm. Chỉ cần có đủ nguyên liệu, Cố Giai Giai có thể nhanh chóng làm ra rất nhiều loại mỹ phẩm.

Không cần nhiều, chỉ cần Cố Giai Giai làm ra được những sản phẩm đơn giản nhất như nước hoa hồng, kem dưỡng da lô hội và son môi, thì cô đã có thể kiếm được bộn tiền rồi.

Ở thời đại nào, tiền của phụ nữ cũng dễ kiếm nhất. Đặc biệt là những người phụ nữ giàu có, để làm đẹp, họ có sức mua vô cùng lớn.

Lên ý tưởng kiếm tiền thì dễ, nhưng để thực hiện được lại là một vấn đề nan giải.

Bày hàng ở chợ đen tuy là một cách hay, nhưng phải nơm nớp lo sợ, phơi nắng phơi sương, Cố Giai Giai cảm thấy mình không thể chịu đựng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau