Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 11: Anh À, Anh Đang Nhìn Tô Niệm Chi Sao? 2
“Ôi trời, anh trai, em nói không phải chứ Tô Niệm Chi này đúng là một cục vàng, vô cùng dễ vỡ, cơ thể rất yếu, đi vài bước cũng đã thở gấp, dáng vẻ rất xinh đẹp nhưng mà..."
“Sức khoẻ của cô ấy rất yếu ớt sao?”
Trần Vĩ lập tức trả lời: "Đúng vậy, cả thôn này của chúng ta ai mà không biết lấy cô ấy chính là rước một tổ tông về, mỗi ngày đều phải đốt tiền, nếu không thì sao cô ấy xinh đẹp như vậy mà mười chín tuổi rồi còn chưa gả đi được."
Mười chín tuổi?
Nhỏ quá.
Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân là anh lớn hơn cô tám tuổi.
“Ôi trời, anh không thể tuỳ tiện tìm một ai đó chỉ vì vừa rồi bị Lô Giai Giai làm tổn thương, nhà của anh ba đời đều là độc đinh, anh..."
“Nói bậy bạ gì đó! Huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta!” Tần Khiếu Vân nghiêm khắc trách móc.
Trần Vĩ nhanh chóng vả vào miệng mình: “Ấy, đúng đúng, lỗi của em, nhưng mà anh Khiếu Vân à, cho dù thím có thúc giục anh tìm vợ thì anh cũng không thể tùy tiện được.”
——
Tần Khiếu Vân cau mày, lần đầu tiên cảm thấy Trần Vĩ nói nhiều.
Không để ý tới Trần Vĩ mà đi thẳng về nhà.
Vừa bước vào cửa.
Lý Văn Hà lập tức lau tay bước ra đón, vẻ mặt vô cùng mong chờ: "Khiếu Vân à, thế nào? Có phải dáng vẻ của Lô Giai Giai kia rất xinh đẹp hay không, mẹ nhờ thím bên cạnh làm mai nhé?”
Trần Vĩ ở phía sau chậc lưỡi, ừ, nhìn thấy bãi lau sậy lay động cũng vui.
“Mẹ, con với cô ta không hợp!”
Lý Văn Hà nghe vậy, lại nhìn bộ mặt đó của con trai mình thì vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết: "Thằng nhóc chết tiệt này, có phải con muốn làm cho mẹ tức chết không hả, một tên độc thân hai mươi tám tuổi, mẹ phải vất vả lắm thì người ta mới đồng ý xem mắt với con mà con còn bảo không hợp.”
"Con nói con thích người xinh đẹp mà, vậy sao con gái người ta lại không xứng với con chứ?"
“Con định đi tìm tiên nữ à!”
Tiên sao?
Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân chính là dáng vẻ xinh đẹp của Tô Niệm Chi, sau khi nghiến chặt răng, anh nói với giọng bất lực: "Mẹ à, thật sự không hợp, con không thích như vậy.”
Lý Văn Hà tức giận ôm ngực.
“Thím, thím đừng giận, Lô Giai Giai và anh Khiếu Vân thật sự không hợp.”
Nói xong lôi kéo Lý Văn Hà nói nhỏ, chỉ thấy sắc mặt Lý Văn Hà liên tục thay đổi.
“Tôi khinh! Hai kẻ đê tiện.”
Bà tức giận đến mức không nhịn được giậm chân hai cái.
Quay đầu lại lộ ra nụ cười “mẹ hiền".
“Con trai à, lần này là mẹ nhìn lầm rồi, thế này đi, ngày mai mẹ sẽ bảo dì con chọn lại. Lát nữa mẹ đến mộ phần đốt thêm giấy cho ba con, sao lại không phù hộ cho con trai mình chứ, có phải cả ngày ở dưới bận rộn với đống đồ chơi rách nát của ông ấy hay không?”
Tần Khiếu Vân:...
“Sức khoẻ của cô ấy rất yếu ớt sao?”
Trần Vĩ lập tức trả lời: "Đúng vậy, cả thôn này của chúng ta ai mà không biết lấy cô ấy chính là rước một tổ tông về, mỗi ngày đều phải đốt tiền, nếu không thì sao cô ấy xinh đẹp như vậy mà mười chín tuổi rồi còn chưa gả đi được."
Mười chín tuổi?
Nhỏ quá.
Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân là anh lớn hơn cô tám tuổi.
“Ôi trời, anh không thể tuỳ tiện tìm một ai đó chỉ vì vừa rồi bị Lô Giai Giai làm tổn thương, nhà của anh ba đời đều là độc đinh, anh..."
“Nói bậy bạ gì đó! Huỷ hoại thanh danh con gái nhà người ta!” Tần Khiếu Vân nghiêm khắc trách móc.
Trần Vĩ nhanh chóng vả vào miệng mình: “Ấy, đúng đúng, lỗi của em, nhưng mà anh Khiếu Vân à, cho dù thím có thúc giục anh tìm vợ thì anh cũng không thể tùy tiện được.”
——
Tần Khiếu Vân cau mày, lần đầu tiên cảm thấy Trần Vĩ nói nhiều.
Không để ý tới Trần Vĩ mà đi thẳng về nhà.
Vừa bước vào cửa.
Lý Văn Hà lập tức lau tay bước ra đón, vẻ mặt vô cùng mong chờ: "Khiếu Vân à, thế nào? Có phải dáng vẻ của Lô Giai Giai kia rất xinh đẹp hay không, mẹ nhờ thím bên cạnh làm mai nhé?”
Trần Vĩ ở phía sau chậc lưỡi, ừ, nhìn thấy bãi lau sậy lay động cũng vui.
“Mẹ, con với cô ta không hợp!”
Lý Văn Hà nghe vậy, lại nhìn bộ mặt đó của con trai mình thì vô cùng tức giận không có chỗ phát tiết: "Thằng nhóc chết tiệt này, có phải con muốn làm cho mẹ tức chết không hả, một tên độc thân hai mươi tám tuổi, mẹ phải vất vả lắm thì người ta mới đồng ý xem mắt với con mà con còn bảo không hợp.”
"Con nói con thích người xinh đẹp mà, vậy sao con gái người ta lại không xứng với con chứ?"
“Con định đi tìm tiên nữ à!”
Tiên sao?
Phản ứng đầu tiên của Tần Khiếu Vân chính là dáng vẻ xinh đẹp của Tô Niệm Chi, sau khi nghiến chặt răng, anh nói với giọng bất lực: "Mẹ à, thật sự không hợp, con không thích như vậy.”
Lý Văn Hà tức giận ôm ngực.
“Thím, thím đừng giận, Lô Giai Giai và anh Khiếu Vân thật sự không hợp.”
Nói xong lôi kéo Lý Văn Hà nói nhỏ, chỉ thấy sắc mặt Lý Văn Hà liên tục thay đổi.
“Tôi khinh! Hai kẻ đê tiện.”
Bà tức giận đến mức không nhịn được giậm chân hai cái.
Quay đầu lại lộ ra nụ cười “mẹ hiền".
“Con trai à, lần này là mẹ nhìn lầm rồi, thế này đi, ngày mai mẹ sẽ bảo dì con chọn lại. Lát nữa mẹ đến mộ phần đốt thêm giấy cho ba con, sao lại không phù hộ cho con trai mình chứ, có phải cả ngày ở dưới bận rộn với đống đồ chơi rách nát của ông ấy hay không?”
Tần Khiếu Vân:...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất