Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Chương 12: Anh À, Anh Đang Nhìn Tô Niệm Chi Sao? 3

Trước Sau
Bên này, Tô Niệm Chi vừa về đến nhà đã thấy hơi yếu, hôm nay quả thực là cô đã dùng không ít sức mạnh tinh thần.

“Chi Chi à, con nằm đi, mẹ pha cho con chút nước đường đỏ nhé.”

Nói xong, bà lấy một gói đường đỏ dày cộm từ trong phòng ra.

Đường đỏ ở thời này cũng là đồ quý hiếm, quả thật thứ này nhà họ Tô không thiếu nhưng đều là do anh ba bí ẩn của cô gửi về.

Trong ấn tượng của cô, anh ba cũng trông giống anh hai, ai cũng thuộc loại thô kệch, hơn nữa người nhà họ Tô đều rất cao, ngay cả Tô Niệm Chi cũng gần một mét bảy.

Chỉ là quá gầy, cũng không biết tại sao nguyên chủ gầy đến vậy mà vẫn có bánh bao lớn.

Nghĩ tới tiểu vượng tử (*) của mình mà rớt nước mắt.

(*) tiểu vượng tử: tên một loại bánh dứa được vo viên tròn nhỏ nhỏ vừa ăn. Ý nữ chính là đang nhớ tới bộ ngực bé xíu của mình trước kia.

Đúng là được trời ưu ái.

“Nào, Chi Chi uống chút nước đi, yên tâm, mẹ bảo ba con đi cắt thịt để tối nay mẹ làm thịt kho tàu cho con rồi.”



Tô Niệm Chi nhấp một ngụm nước đường đỏ nóng hổi, trong lòng cảm thấy ấm áp.

“Mẹ à, mẹ tốt quá đi.”

Vương Quế Phương chua xót trong lòng, sờ mái tóc mềm mại của cô.

Nếu lúc đó mình mang thai Chi Chi mà không xuống ruộng làm việc dẫn tới sinh non thì sức khoẻ của Chi Chi đã sẽ không kém như vậy.

“Nói gì thế? Con chính là sinh mạng của mẹ, con cứ việc ngoan đi, mẹ sẽ nuôi con cả đời.”

“Mẹ à, còn có con với anh nữa!”

“Còn con, còn con nữa!” Tô Mao Mao hăng hái giơ tay lên: "Lớn lên con sẽ kiếm được rất nhiều, rất nhiều tiền cho cô út cả đời không phải lo không có trứng gà ăn!"

Tô Niệm Chi cười khúc khích, trong mắt cậu bé, cả đời không phải lo không có trứng gà ăn chính là hạnh phúc.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu đỏ bầu trời, từng áng mây hồng lần lượt xuất hiện.

Gió chiều thổi nhẹ qua, trong viện nhỏ tràn ngập tiếng cười và cảm giác ấm áp.



Tô Niệm Chi khoa tay múa chân tự kể một câu chuyện, anh cả đang chẻ củi, còn anh hai không biết đang viết vẽ cái gì ở dưới đất.

Ba Tô đang ngồi ở trong sân đan giỏ tre, Vương Quế Phương đang nấu thịt ở trong phòng bếp, mùi thịt thơm lừng bay ra.

Mao Mao, Tô Triết Văn và Tô Triết Vũ đều liên tục nhìn vào phòng bếp.

“Ba ơi, sữa thơm quá. Con hơi đói bụng.”

“Ba cũng thèm.”

“Anh cả, xem tiền đồ của anh kìa.”

Nếu không phải Tô Niệm Chi thấy anh hai nuốt nước miếng thì chắc hẳn cũng tin.

Cô nghiêng đầu, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Cái thứ bí ẩn đó là cái quái gì vậy?

Thứ đó khá giống với sức mạnh tinh thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau