Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 14: Phát Hiện Bàn Tay Vàng Của Nữ Chính 2
"Được, vậy thì ăn, Chi Chi ngoan, mấy đứa đều ngoan." Vương Quế Phương ra lệnh, cười nói: "Các con đều biết Chi Chi quan tâm đến các con, vậy sau này nhớ phải đối xử tốt với Chi Chi đó!"
“Biết rồi mẹ.”
“Bà nội, Mao Mao nhất định sẽ đối xử tốt với cô út.”
Cả nhà ăn xong một bữa cơm ấm áp, Tô Niệm Chi về phòng sớm.
Thời đại này trong nhà không có đèn điện, chỉ có đèn dầu.
Vì tiết kiệm dầu nên tất cả mọi người đều lên giường sớm.
Ngôi làng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Tô Niệm Chi nằm trên giường một lúc để phục hồi sức mạnh tinh thần của mình, cảm thấy mọi người trong nhà họ Tô đều đã ngủ say.
Trong bóng tối, cô mở cặp mắt giảo hoạt kia ra.
Đêm tối gió lộng, kẻ ác kéo tới.
Tô Niệm Chi lén lút trèo qua tường nhà họ Tô, đối với một nữ binh vương ở tận thế mà nói, cho dù thể chất không tốt nhưng cũng may là có chút kinh nghiệm.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Mao Mao trong hai ngày nay, cô đã sớm tự vẽ cho mình một tấm bản đồ.
Nhà trưởng thôn ở phía nam của thôn, là ngôi nhà gạch xanh đẹp nhất.
Nhìn một cái là thấy ngay.
Nông thôn lúc nửa đêm thật sự rất yên tĩnh.
Những con chó kia vừa nhìn thấy Tô Niệm Chi thì ngay lập tức bị sức mạnh tinh thần của cô công kích nên không có sủa.
Cô thuận lợi chạm vào bên ngoài nhà của trưởng thôn, tường vây này cũng khá cao.
Vì sao nhỉ? Trong nhà có bảo bối à?
Tô Niệm Chi nâng cằm suy nghĩ một lúc, thấy một gốc cây liễu lớn ngay ngoài tường vây.
Cô đưa tay vỗ nhẹ, hôm nay phải trông cậy vào mày rồi.
Nếu là bản thân ở tận thế thì cô đã trực tiếp dùng tay không bò lên.
Tô Niệm Chi dùng hai tay ôm lấy thân cây, hai chân đạp vụt một cái lập tức bay lên.
Nhảy xuống một cách gọn gàng.
Một đôi mắt chó lóe sáng trong đêm tối, suýt chút nữa làm mù mắt cô.
Con chó đốm lớn đang định sủa lập tức im bặt.
Còn đi tới cọ vào ống quần của Tô Niệm Chi vô cùng thân mật.
Tô Niệm Chi nhanh chóng xác định được vị trí phòng của Lô Giai Giai.
Cô bước vào.
Lúc này nhà họ Lô hoàn toàn yên tĩnh.
Lô Giai Giai đang ngủ say trong phòng.
Tô Niệm Chi dùng sức mạnh tinh thần của mình bao bọc toàn thân Lô Giai Giai.
Chậm rãi tìm kiếm.
Muốn xác nhận phỏng đoán của mình.
Lúc đến não, Tô Niệm Chi đột nhiên cảm giác được có gì đó khác thường.
Có một quả cầu năng lượng tỏa sáng đang kết nối với đại não của Lô Giai Giai.
Tô Niệm Chi đảo mắt, rút ra một chút sức mạnh tinh thần rồi chậm rãi xâm nhập vào quả cầu năng lượng này.
Càng đi vào bên trong thì càng thán phục, đây chắc chắn không phải là một quả cầu năng lượng bình thường.
“Biết rồi mẹ.”
“Bà nội, Mao Mao nhất định sẽ đối xử tốt với cô út.”
Cả nhà ăn xong một bữa cơm ấm áp, Tô Niệm Chi về phòng sớm.
Thời đại này trong nhà không có đèn điện, chỉ có đèn dầu.
Vì tiết kiệm dầu nên tất cả mọi người đều lên giường sớm.
Ngôi làng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Tô Niệm Chi nằm trên giường một lúc để phục hồi sức mạnh tinh thần của mình, cảm thấy mọi người trong nhà họ Tô đều đã ngủ say.
Trong bóng tối, cô mở cặp mắt giảo hoạt kia ra.
Đêm tối gió lộng, kẻ ác kéo tới.
Tô Niệm Chi lén lút trèo qua tường nhà họ Tô, đối với một nữ binh vương ở tận thế mà nói, cho dù thể chất không tốt nhưng cũng may là có chút kinh nghiệm.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Mao Mao trong hai ngày nay, cô đã sớm tự vẽ cho mình một tấm bản đồ.
Nhà trưởng thôn ở phía nam của thôn, là ngôi nhà gạch xanh đẹp nhất.
Nhìn một cái là thấy ngay.
Nông thôn lúc nửa đêm thật sự rất yên tĩnh.
Những con chó kia vừa nhìn thấy Tô Niệm Chi thì ngay lập tức bị sức mạnh tinh thần của cô công kích nên không có sủa.
Cô thuận lợi chạm vào bên ngoài nhà của trưởng thôn, tường vây này cũng khá cao.
Vì sao nhỉ? Trong nhà có bảo bối à?
Tô Niệm Chi nâng cằm suy nghĩ một lúc, thấy một gốc cây liễu lớn ngay ngoài tường vây.
Cô đưa tay vỗ nhẹ, hôm nay phải trông cậy vào mày rồi.
Nếu là bản thân ở tận thế thì cô đã trực tiếp dùng tay không bò lên.
Tô Niệm Chi dùng hai tay ôm lấy thân cây, hai chân đạp vụt một cái lập tức bay lên.
Nhảy xuống một cách gọn gàng.
Một đôi mắt chó lóe sáng trong đêm tối, suýt chút nữa làm mù mắt cô.
Con chó đốm lớn đang định sủa lập tức im bặt.
Còn đi tới cọ vào ống quần của Tô Niệm Chi vô cùng thân mật.
Tô Niệm Chi nhanh chóng xác định được vị trí phòng của Lô Giai Giai.
Cô bước vào.
Lúc này nhà họ Lô hoàn toàn yên tĩnh.
Lô Giai Giai đang ngủ say trong phòng.
Tô Niệm Chi dùng sức mạnh tinh thần của mình bao bọc toàn thân Lô Giai Giai.
Chậm rãi tìm kiếm.
Muốn xác nhận phỏng đoán của mình.
Lúc đến não, Tô Niệm Chi đột nhiên cảm giác được có gì đó khác thường.
Có một quả cầu năng lượng tỏa sáng đang kết nối với đại não của Lô Giai Giai.
Tô Niệm Chi đảo mắt, rút ra một chút sức mạnh tinh thần rồi chậm rãi xâm nhập vào quả cầu năng lượng này.
Càng đi vào bên trong thì càng thán phục, đây chắc chắn không phải là một quả cầu năng lượng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất