Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Chương 16: Đánh Đàn Ông Cặn Bã 1

Trước Sau
Tần Khiếu Vân làm việc xong, đang từ trấn trên trở về thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ho khan khiến cho anh không khỏi cau mày.

Muộn thế này rồi?

Sao cô bé này lại ra đây?

Không biết làm vậy là nguy hiểm lắm sao?

Chỉ thấy cả người cô đều run lên vì ho khan, Tần Khiếu Vân càng lúc càng nhíu chặt mày.

Buổi tối lạnh như vậy, cô mặc phong phanh như vậy không thấy lạnh ư?

Nhìn cô vào nhà an toàn, anh mới bước ra từ sau gốc cây.

Mình điên rồi à? Nhìn chằm chằm vào một cô gái nhỏ để làm gì chứ?

Anh kìm nén những suy nghĩ trong lòng mình.

Âm thầm mắng một tiếng, Tần Khiếu Vân, mày là đồ cầm thú!



Anh ủ rũ chuẩn bị về nhà thì chỉ thấy cửa gỗ nhà họ Tô lại mở ra.

Hai bóng người bước ra.

“Em hai, chúng ta làm gì bây giờ?”

“Anh cả, anh đi theo em.”

Tô Triết Văn sờ trán nói: “Em hai, làm thế có ổn không?”

Nghĩ đến lời đêm qua trước khi đi ngủ, Tô Triết Vũ kéo cánh tay mình, lẩm bẩm một tràng.

“Anh phải mau mau quay về, nếu không lúc Mao Mao dậy đi tiểu buổi sáng sẽ không tìm thấy anh.”

“Được, anh cả chúng ta hành động nhanh chút.”

Tô Triết Vũ đang cầm chiếc bao tải bẩn thỉu hôi hám mà hôm qua anh ấy bí mật tìm được từ nhà của Lại Tử trong thôn, bịt mũi lại.

Hai người vội vàng đi về phía con đường ngoài làng.



Trương Văn Lượng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nên có mời một giáo viên dạy mình học.

Người đó trước kia là thanh niên trí thức ở thôn Du Thủy, trước đó vài ngày đã trở về thị trấn.

Cho nên vào mỗi thứ ba thứ năm hàng tuần, anh ta chỉ đành phải chạy lên thị trấn hỏi bài.

Trước kia với tư cách là em rể của mình, khi đi làm thỉnh thoảng anh hai Tô sẽ cho anh ta quá giang một đoạn đường.

Nhưng ngày hôm qua, Trương Văn Lượng kia thế mà lại ức hiếp em gái anh ấy như vậy, việc này thật sự không thể nhịn được.

Lần này mà không dạy cho anh ta một bài học, bản thân anh ấy chắc sẽ khó chịu cả đêm không ngủ được mất.

Cuối cùng Tô Văn Vũ quyết định tận dụng cơ hội này khiến Trương Văn Lượng nếm chút mùi đau khổ.

Từ sáng sớm bọn họ đã cầm bao tải mai phục trên đường đi vào trong thị trấn của Trương Văn Lượng.

Bởi vì vào thời điểm này những chiếc xe bò sớm nhất trong thôn còn chưa chạy, nên Trương Văn Lượng toàn phải đi bộ đến đó.

Đợi đến gần bốn giờ, khi sắc trời tờ mờ sáng lên.

Quả nhiên, bóng dáng Trương Văn Lượng xuất hiện ở trên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau