Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Chương 17: Đánh Đàn Ông Cặn Bã 2

Trước Sau
Trương Văn Lượng đi rất vội, trên mặt lộ vẻ lo lắng, cũng không biết có phải do ngày hôm đó bị dọa sợ rồi hay không.

Mà sáng sớm hai ngày nay chỗ kia của anh ta không có phản ứng gì cả.

Anh ta đang tính hôm nay vào thị trấn tìm bác sĩ khám xem sao.

Đang đi thì bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh phát ra từ phía sau.

Vừa mới quay đầu lại.

Thì lập tức bị bao tải ụp vào.

Nắm đấm rắn chắc như hạt mưa rơi xuống người anh ta.

“Ai, ai hả?”

Hai anh em nhà họ Tô không trả lời, chỉ tiếp tục đánh cho một trận.

Trương Văn Lượng muốn giãy dụa, lại hoàn toàn không có sức đánh trả.

Đánh hơn mười phút, hai người nhìn Trương Văn Lượng đã ngất xỉu dưới đất.

“Chậc, còn không chịu nổi một đòn, với cái thân hình nhỏ bé này có lẽ về sau cũng ắt thành tên gà bệnh.”

“Em hai, giờ nên làm thế nào đây?”



“Anh cả, cởi quần áo của tên này ra.”

Nói xong thì nhanh chóng lột sạch quần áo của Trương Văn Lượng, cũng thuận tiện lấy luôn số tiền trong túi quần của anh ta.

Trực tiếp quăng người ra giữa đường.

Sau đó nhanh chóng lấy lại cái bao tải.

Hai người men theo đường núi quay về nhà.

Tần Khiếu Vân nhìn hai anh em lẻn đi như kẻ trộm, rồi mới từ phía sau bước tới.

Nhìn Trương Văn Lượng bị đánh bất tỉnh còn bị lột trần.

Vô thức nhíu mày.

Việc nhà họ Tô dùng bao tải đánh người chắc không phải là di truyền đó chứ?

Nhưng Trương Văn Lượng này cũng không phải là người tốt lành gì.

Ngày đó anh vẫn luôn ở bên bãi lau sậy, cũng nhìn thấy cảnh tượng dâm dục giữa anh ta cùng Lô Giai Giai.

Huống hồ loại người này còn suýt khiến cô nhóc kia chết đuối.



Lúc nghĩ đến điều này, đôi mắt sắc bén của anh hiện lên vài phần sát ý.

Anh đá mạnh vào phần thân dưới của anh ta một cái.

Á.

Mãi cho đến khi trời sáng, người đánh xe bò ở thôn Du Thủy mới chở một nhóm bà thím nàng dâu lên thị trấn, bấy giờ mới phát hiện ra Trương Văn Lượng bị đánh sưng lên như cái đầu heo.

Mà lúc này, hai anh em nhà họ Tô đã về đến nhà, cởi quần áo rồi đi ngủ.

Tô Mao Mao buồn ngủ dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Ba, sao ba lại mặc quần áo?”

Tô Triết Văn mỉm cười nâng lấy cái mông nhỏ của cậu bé.

“Có phải muốn đi tiểu rồi không, ba ôm con đi.”

“Cầm chắc vào, đừng tè lung tung.”

Sau khi Tô Mao Mao đi tiểu xong thì rung rung vài cái, rồi được Tô Triết Văn ôm trở về ngủ.

Sáng sớm rời giường, Tô Mao Mao thấy bà của cậu bé đang nấu ăn trong nhà bếp.

“Mao Mao, dậy đi đến quán đậu phụ mua cho bà một ít đậu phụ, hôm nay nấu canh đậu phụ cho cô cháu ăn.”

Tô Mao Mao lập tức tỉnh táo lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau