Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 28: Tần Khiếu Vân Là Bug? Không Sao, Không Sống Nổi Qua Hai Tập 3
"Được rồi~~" Nghe giọng nói nũng nịu của Tô Niệm Chi, Tô Triết Vũ cũng không tính toán nữa.
"Lần sau nhớ kỹ, đừng đưa cô út cháu đi quá xa, quá nguy hiểm."
"Vâng!"
Đoàn người đi theo đường về nhà.
Thấy hình như người trong thôn đang tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ thì thầm to nhỏ, bèn không khỏi tò mò.
"Anh cả, anh hai, có chuyện gì xảy ra à?"
Tô Triết Vũ cười khinh thường nói.
“Nhà của trưởng thôn gặp trộm.”
"Cảnh sát đến nhưng không điều tra được gì. Người trong thôn nói nhà ông ta làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, nên giờ báo ứng tới rồi."
Trên mặt Tô Niệm Chi không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.
Cô mà đã ra tay trộm đồ, để người khác phát hiện ra dấu vết mới là lạ.
Chỉ có con chó của trưởng thôn là biết được chuyện này, đáng tiếc, ký ức của con chó đó cũng bị chính cô xóa đi.
Bên chỗ Tô Niệm Chi thì khá thoải mái.
Còn bên nhà trưởng thôn thì chỉ có thể nói là buồn thảm thấu trời.
Mẹ Lô Giai Giai đang ngồi ở cửa sân, liên mồm mắng chửi buông lời thô tục, mỗi câu mắng đều rất khó nghe.
Mà trưởng thôn Lô Sơn Dũng thì hút thuốc, còn đám con trai, con dâu lẫn đám trẻ đều câm như hến, không ai dám lên tiếng lời nào.
Ai mà ngờ, cả nhà chỉ ngủ có cả đêm, không dưng tiền trong nhà bỗng mất sạch.
Cái nhà này cũng đâu phải toàn là người chết?
Lô Giai Giai ngồi trong phòng, sắc mặt cũng rất khó coi.
"Hệ thống, cậu có thể tra ra người đến nhà tôi ăn trộm là ai không?"
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Nếu ký chủ muốn biết, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đổi lấy manh mối."
Lô Giai Giai nhịn không được liếc mắt một cái, nhưng vẫn ôn nhu hỏi: "Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ gì?"
[Nhận con mồi do Tần Khiếu Vân tặng.]
Hai mắt Lô Giai Giai sáng lên.
Nhiệm vụ này đơn giản, cô ta nhất định có thể hoàn thành.
Lô Giai Giai tìm trong tủ quần áo, lấy chiếc váy cô ta cho là đẹp nhất rồi mặc vào.
Xỏ cả đôi giày trắng trân quý của cô ta nữa.
Rồi nở nụ cười nhẹ trước gương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trao đổi thuốc làm đẹp với hệ thống, cô ta bắt đầu trông càng ngày càng đẹp hơn.
Đối với kiểu đàn ông như Tần Khiếu Vân , chỉ cần cô ta móc một ngón tay thôi, anh theo còn không kịp.
Tự tin mang theo nụ cười từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, con ra ngoài gặp anh Văn Lượng một lát.”
Thấy bộ váy của Lô Giai Giai, trong mắt chị dâu cả Lô hiện lên một tia ghen tị bất mãn.
"Được được, con đi đi."
"Lần sau nhớ kỹ, đừng đưa cô út cháu đi quá xa, quá nguy hiểm."
"Vâng!"
Đoàn người đi theo đường về nhà.
Thấy hình như người trong thôn đang tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ thì thầm to nhỏ, bèn không khỏi tò mò.
"Anh cả, anh hai, có chuyện gì xảy ra à?"
Tô Triết Vũ cười khinh thường nói.
“Nhà của trưởng thôn gặp trộm.”
"Cảnh sát đến nhưng không điều tra được gì. Người trong thôn nói nhà ông ta làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, nên giờ báo ứng tới rồi."
Trên mặt Tô Niệm Chi không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại nở nụ cười.
Cô mà đã ra tay trộm đồ, để người khác phát hiện ra dấu vết mới là lạ.
Chỉ có con chó của trưởng thôn là biết được chuyện này, đáng tiếc, ký ức của con chó đó cũng bị chính cô xóa đi.
Bên chỗ Tô Niệm Chi thì khá thoải mái.
Còn bên nhà trưởng thôn thì chỉ có thể nói là buồn thảm thấu trời.
Mẹ Lô Giai Giai đang ngồi ở cửa sân, liên mồm mắng chửi buông lời thô tục, mỗi câu mắng đều rất khó nghe.
Mà trưởng thôn Lô Sơn Dũng thì hút thuốc, còn đám con trai, con dâu lẫn đám trẻ đều câm như hến, không ai dám lên tiếng lời nào.
Ai mà ngờ, cả nhà chỉ ngủ có cả đêm, không dưng tiền trong nhà bỗng mất sạch.
Cái nhà này cũng đâu phải toàn là người chết?
Lô Giai Giai ngồi trong phòng, sắc mặt cũng rất khó coi.
"Hệ thống, cậu có thể tra ra người đến nhà tôi ăn trộm là ai không?"
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Nếu ký chủ muốn biết, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đổi lấy manh mối."
Lô Giai Giai nhịn không được liếc mắt một cái, nhưng vẫn ôn nhu hỏi: "Tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ gì?"
[Nhận con mồi do Tần Khiếu Vân tặng.]
Hai mắt Lô Giai Giai sáng lên.
Nhiệm vụ này đơn giản, cô ta nhất định có thể hoàn thành.
Lô Giai Giai tìm trong tủ quần áo, lấy chiếc váy cô ta cho là đẹp nhất rồi mặc vào.
Xỏ cả đôi giày trắng trân quý của cô ta nữa.
Rồi nở nụ cười nhẹ trước gương.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trao đổi thuốc làm đẹp với hệ thống, cô ta bắt đầu trông càng ngày càng đẹp hơn.
Đối với kiểu đàn ông như Tần Khiếu Vân , chỉ cần cô ta móc một ngón tay thôi, anh theo còn không kịp.
Tự tin mang theo nụ cười từ trong phòng đi ra.
“Mẹ, con ra ngoài gặp anh Văn Lượng một lát.”
Thấy bộ váy của Lô Giai Giai, trong mắt chị dâu cả Lô hiện lên một tia ghen tị bất mãn.
"Được được, con đi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất