Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi

Chương 33: Lấy Ma Ốm Sẽ Đoạt Tử Tuyệt Tôn 2

Trước Sau
Trong lòng đang đắc ý, Tần Khiếu Vân ngoài mặt phớt lờ mình, nhưng nhất định là ngượng ngùng.

Bằng chứng là chẳng phải anh đang xách con mồi tới cửa ư?

Nhưng anh lại ra khỏi cửa trực tiếp đi đến nhà họ Tô.

Tô Niệm Chi quả nhiên là hồ ly tinh.

Thủ đoạn câu dẫn người là hạng nhất.

Bình thường giả vờ đứng đắn, trong lòng thì không biết đã phóng đãng đến mức nào.

Nếu không Tần Khiếu Vân sao lại cho nhà cô nhiều con mồi như vậy.

Con khốn.

Hiện tại trong lòng cô ta đã không quan tâm là ai đã trộm của cải trong nhà nữa.

Cô ta chỉ muốn làm cho Tô Niệm Chi mang tiếng xấu thôi.

Rõ ràng chỉ là một đứa bệnh hoạn, nhưng hết lần này tới lần khác người trong nhà lại coi như bảo bối.

Trước đây cô ta làm bạn với cô, nhưng cô ta chỉ muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Trương Văn Lượng.



Hiện tại Trương Văn Lượng đã là của mình.

Cô ta không muốn làm bạn với Tô Niệm Chi nữa.

Nhưng mà... Hiện tại cô lại câu dẫn Tần Khiếu Vân, cản trở cô ta hoàn thành nhiệm vụ.

Con ngươi cứ đảo đi đảo lại.

——

Bên này, Tô Niệm Chi hoàn toàn không biết mình đang bị nhắm tới.

Cô đang ở trong bếp chuẩn bị thể hiện tài nấu nướng của mình.

“Chi Chi, hay là con để mẹ làm đi?”

Tô Niệm Chi cười đặt ớt đã cắt nhỏ sang một bên: “Mẹ, con cũng nên làm gì đó cho gia đình chứ.”

Nói xong cô đổ dầu nóng vào trong nồi, vừa cho ớt vào, vị cay ập thẳng vào não cô.

Trực tiếp bỏ thịt thỏ đã thái sẵn vào trong nồi, rồi xào trong dầu sôi.



Mùi thơm quyến rũ khiến Vương Quế Phương không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thật không ngờ con gái bình thường không nói gì, lại có tay nghề tốt như vậy.

Tô Niệm Chi quay đầu nhìn mấy cái đầu thò vào cửa phòng bếp, thấy rõ cổ họng bọn họ đang cuộn lên cuộn xuống.

“Cô út... Sao cô có thể nấu thơm như vậy. Còn thơm hơn cả bà nội nấu nữa.”

Vương Quế Phương nghe xong bèn liếc Tô Mao Mao một cái: “Nhóc con, bây giờ lại ghét bỏ bà nội nữa à?”

“Không không không, bà nội, trong mắt cháu kỹ thuật nấu nướng của bà là hạng nhất.”

Vương Quế Phương và Tô Niệm Chi đều bị bộ dáng thề thốt này của cậu bé chọc cười.

Đồ giỏi nịnh hót!

Mùi thơm lan tỏa từ trong sân ra bên ngoài, người đi qua đều không nhịn được mà dừng chân hít một hơi thật sâu, nhà họ Tô này may mắn thật, lại có thể kiếm được đến ba trăm đồng.

Chuyện này làm cho tất cả mọi người phát điên vì ghen tị.

Thậm chí có người còn bắt đầu có chủ ý với khoản tiền này.

“Mẹ, ngày mai mẹ đến nhà họ Tô cầu hôn đi, đồ cưới là ba trăm đồng đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau