Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 35: Cắm Sừng Nam Chính 1
Nhìn mà nhịn không được muốn đấm nổ cái đầu chó của anh ta.
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn người đàn ông, đợi đã, Nhị Lại Tử?
Đây không phải là người đã kéo nữ chính vào trong đống cỏ khô làm trò đồi bại trên phim truyền hình gốc hay sao?
Người đàn ông này còn làm cho nữ chính mang thai, nhưng các phần sau thì cô không xem nữa.
Tuy nhiên, đứa con đầu lòng mà nữ chính sinh cho Trương Văn Lượng liệu có phải là của vua dầu mỡ trước mặt này không?
Chậc chậc chậc.
Tô Niệm Chi thầm nghĩ trong lòng, vốn cô ngóng trông Trương Văn Lượng tàn phế luôn, nhưng giờ thì chưa thể thế được.
Dù sao, đầu anh ta còn chưa mọc sừng mà!
Cô thầm muốn nói với Trương Văn Lượng rằng, thôi nào, ngồi xuống đi, cắm sừng vào! ꉂ ೭( ˵ ¯ ̴͒ ꇴ¯ ̴͒˵) ౨
Nhị Lại Tử nhìn bộ dáng ngẩn người của Tô Niệm Chi, quả nhiên là bị mình mê hoặc.
Anh ta nhìn chằm chằm cái bát trên tay cô: “Ngày mai, anh sẽ bảo mẹ anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn.”
Tô Niệm Chi:???
Sau đó anh ta bày ra một động tác ghê tởm, cô không nhịn được châm chọc nói: “Phiền anh về nhà soi gương đi, không có thì, đi tè rồi soi gương cũng được.”
Nhị Lại Tử:...
Cả khuôn mặt từ xanh sang trắng, trắng sang đen, biểu cảm méo mó.
Người phụ nữ này thế mà lại mắng anh ta không biết xấu hổ, cô cũng không xem lại bản thân xem có ai thèm muốn bộ dạng ma ốm của mình không.
Anh ta không ngại xui xẻo, thế mà cô còn không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này anh ta tức muốn chết.
Ban đầu mục đích chỉ là vì lấy được tiền, bỗng nhiên biến thành muốn cưới Tô Niệm Chi về, rồi hành hạ cô đến chết.
Buộc cô quỳ trước mặt anh ta, liếm chân của anh ta.
Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.
Tô Niệm Chi nhìn dáng vẻ của Nhị Lại Tử, ánh mắt tối sầm lại.
Người này dính lấy mình quả thực quá là trùng hợp.
Cô trực tiếp khống chế Nhị Lại Tử bằng sức mạnh tinh thần của mình.
Nhị Lại Tử như bị thôi miên.
“Ai bảo anh tới gặp tôi?”
Ánh mắt Nhị Lại Tử sững sờ.
“Lô Giai Giai.”
Lô Giai Giai?
Tô Niệm Chi không biết mình đã đắc tội với nữ chính lúc nào.
Cô thậm chí còn không làm phiền cô ta, vậy mà cô ta còn đưa đến tận cửa.
Không chút do dự cô lập tức kiểm soát tâm trí Nhị Lại Tử.
“Đến chỗ Lô Giai Giai.”
Là cô ta ra tay trước, trước tiên cô sẽ thu thập chút lời lãi, chờ khi nào cô rảnh thì sẽ đến lấy đi thứ trong đầu cô ta.
Lập tức, cô xoay người đi đến nhà Tần Khiếu Vân.
Mà Nhị Lại Tử đứng tại chỗ một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, tìm cách chơi Lô Giai Giai.
Anh ta thèm thuồng quay đầu lại trốn trong đống cỏ khô nhìn vào nhà trưởng thôn.
——
Tô Niệm Chi liếc mắt nhìn người đàn ông, đợi đã, Nhị Lại Tử?
Đây không phải là người đã kéo nữ chính vào trong đống cỏ khô làm trò đồi bại trên phim truyền hình gốc hay sao?
Người đàn ông này còn làm cho nữ chính mang thai, nhưng các phần sau thì cô không xem nữa.
Tuy nhiên, đứa con đầu lòng mà nữ chính sinh cho Trương Văn Lượng liệu có phải là của vua dầu mỡ trước mặt này không?
Chậc chậc chậc.
Tô Niệm Chi thầm nghĩ trong lòng, vốn cô ngóng trông Trương Văn Lượng tàn phế luôn, nhưng giờ thì chưa thể thế được.
Dù sao, đầu anh ta còn chưa mọc sừng mà!
Cô thầm muốn nói với Trương Văn Lượng rằng, thôi nào, ngồi xuống đi, cắm sừng vào! ꉂ ೭( ˵ ¯ ̴͒ ꇴ¯ ̴͒˵) ౨
Nhị Lại Tử nhìn bộ dáng ngẩn người của Tô Niệm Chi, quả nhiên là bị mình mê hoặc.
Anh ta nhìn chằm chằm cái bát trên tay cô: “Ngày mai, anh sẽ bảo mẹ anh tìm bà mối đến nhà em cầu hôn.”
Tô Niệm Chi:???
Sau đó anh ta bày ra một động tác ghê tởm, cô không nhịn được châm chọc nói: “Phiền anh về nhà soi gương đi, không có thì, đi tè rồi soi gương cũng được.”
Nhị Lại Tử:...
Cả khuôn mặt từ xanh sang trắng, trắng sang đen, biểu cảm méo mó.
Người phụ nữ này thế mà lại mắng anh ta không biết xấu hổ, cô cũng không xem lại bản thân xem có ai thèm muốn bộ dạng ma ốm của mình không.
Anh ta không ngại xui xẻo, thế mà cô còn không biết xấu hổ như vậy.
Lúc này anh ta tức muốn chết.
Ban đầu mục đích chỉ là vì lấy được tiền, bỗng nhiên biến thành muốn cưới Tô Niệm Chi về, rồi hành hạ cô đến chết.
Buộc cô quỳ trước mặt anh ta, liếm chân của anh ta.
Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.
Tô Niệm Chi nhìn dáng vẻ của Nhị Lại Tử, ánh mắt tối sầm lại.
Người này dính lấy mình quả thực quá là trùng hợp.
Cô trực tiếp khống chế Nhị Lại Tử bằng sức mạnh tinh thần của mình.
Nhị Lại Tử như bị thôi miên.
“Ai bảo anh tới gặp tôi?”
Ánh mắt Nhị Lại Tử sững sờ.
“Lô Giai Giai.”
Lô Giai Giai?
Tô Niệm Chi không biết mình đã đắc tội với nữ chính lúc nào.
Cô thậm chí còn không làm phiền cô ta, vậy mà cô ta còn đưa đến tận cửa.
Không chút do dự cô lập tức kiểm soát tâm trí Nhị Lại Tử.
“Đến chỗ Lô Giai Giai.”
Là cô ta ra tay trước, trước tiên cô sẽ thu thập chút lời lãi, chờ khi nào cô rảnh thì sẽ đến lấy đi thứ trong đầu cô ta.
Lập tức, cô xoay người đi đến nhà Tần Khiếu Vân.
Mà Nhị Lại Tử đứng tại chỗ một hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Trong đầu anh ta chỉ có một ý nghĩ, tìm cách chơi Lô Giai Giai.
Anh ta thèm thuồng quay đầu lại trốn trong đống cỏ khô nhìn vào nhà trưởng thôn.
——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất