Thập Niên 70: Mỹ Nhân Ốm Yếu Bị Sói Con Sĩ Quan Tha Đi
Chương 47: Gia Đình Ấm Áp 1
Đến cửa nhà Tô Mao Mao lập tức nhào ra, nhìn đồ trên xe đẩy.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò sờ lên vải.
“Cô út, cô tính may quần áo cho con ạ?”
“Cả thịt nữa.”
Trên gương mặt vốn đen thui treo đầy nụ cười.
“Cô út tuyệt quá, cô út tuyệt quá.”
“Lại đây, giúp cô út mang vào!”
Vương Quế Phương đang lo lắng cho con gái, nghe bên ngoài có tiếng động, bèn lật đật từ lều tranh đứng dậy.
“Chi Chi à.”
Lại nhìn trên mặt củ cà rốt nhỏ nhà mình cười đến răng lọt gió, đồ ôm trong tay là vải a, trong nhà đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy món đồ này rồi.
“Mao Mao à, cháu đừng đi vội, để bà nội sờ thử.”
“Bà ơi, là vải thật, cô út mua nhiều lắm, nói là may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo.”
Vương Quế Phương theo bản năng nhìn đồ trên xe đẩy ở ngoài cửa.
Ai nha, má ơi, nhiều thế, ôi.
Nhưng mà, không sao, con gái vui là được.
Hươu vốn dĩ cũng là do Chi Chi nhặt về, tiền bán hươu cô tự mình xử trí cũng phải.
Xoa xoa mắt, những thứ dầu gạo thịt này, con gái thật sự rất tri kỷ nha, toàn là đồ cần cho gia đình.
Lại không mua đồ cho bản thân, bà đau lòng nắm tay cô, “Đứa nhỏ này, tiền bán hàng sao không mua chút đồ ăn cho mình, mẹ nhớ con thích ăn kẹo nhất mà.”
Trước tận thế Tô Niệm Chi cũng là một cô công chúa nhỏ được mẹ thương yêu, lập tức cay mũi, tựa lên vai Vương Quế Phương.
“Mẹ, nhà mình vì bệnh của con mà đã mệt mỏi đến vậy rồi, con cũng muốn cống hiến chút ít cho nhà mình.”
Trong lòng Vương Quế Phương vô cùng ấm áp, con gái tri kỷ, bàn tay sần sùi vỗ lên mu bàn tay của cô.
Trong mắt chứa mấy phần đau lòng, “Nói lung tung gì đó, nhà mình đâu có bị con liên lụy, con yên tâm, mẹ và ba con còn khỏe mạnh mà, nuôi con đến tám mươi tuổi cũng không có vấn đề gì.”
Tô Niệm Chi “Phụt” cười, đầu nhỏ dụi vào vai Vương Quế Phương.
“Vậy con sẽ ăn bám mẹ. Mẹ không được chê con đâu đó.”
Vương Quế Phương cười đến nếp nhăn trên mặt đều gom lại một chỗ.
“Cô út ơi, còn con nữa! Sau này con sẽ không cưới vợ, chỉ lo chăm sóc cô út thôi.”
Vương Quế Phương tức giận bật cười, “Nhóc con, mới bao lớn mà đã đòi cưới vợ rồi.”
“Không cưới đâu, không cưới đâu.”
Nói xong làm một cái mặt quỷ.
Trong viện nhỏ một mảnh yên bình.
Đợi đến khi mọi thứ trên xe được dỡ xuống hết.
Bọn họ đóng cửa lại, mới ngăn cách cái nhìn chăm chú của không ít người.
Cả đám thấy ghen tị đến ê răng.
Nhưng cũng hết cách, ai bảo nhà mấy người không có cô con gái xinh đẹp như vậy, không có người ông nội tài giỏi như vậy chứ.
Bàn tay nhỏ bé gầy gò sờ lên vải.
“Cô út, cô tính may quần áo cho con ạ?”
“Cả thịt nữa.”
Trên gương mặt vốn đen thui treo đầy nụ cười.
“Cô út tuyệt quá, cô út tuyệt quá.”
“Lại đây, giúp cô út mang vào!”
Vương Quế Phương đang lo lắng cho con gái, nghe bên ngoài có tiếng động, bèn lật đật từ lều tranh đứng dậy.
“Chi Chi à.”
Lại nhìn trên mặt củ cà rốt nhỏ nhà mình cười đến răng lọt gió, đồ ôm trong tay là vải a, trong nhà đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy món đồ này rồi.
“Mao Mao à, cháu đừng đi vội, để bà nội sờ thử.”
“Bà ơi, là vải thật, cô út mua nhiều lắm, nói là may cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo.”
Vương Quế Phương theo bản năng nhìn đồ trên xe đẩy ở ngoài cửa.
Ai nha, má ơi, nhiều thế, ôi.
Nhưng mà, không sao, con gái vui là được.
Hươu vốn dĩ cũng là do Chi Chi nhặt về, tiền bán hươu cô tự mình xử trí cũng phải.
Xoa xoa mắt, những thứ dầu gạo thịt này, con gái thật sự rất tri kỷ nha, toàn là đồ cần cho gia đình.
Lại không mua đồ cho bản thân, bà đau lòng nắm tay cô, “Đứa nhỏ này, tiền bán hàng sao không mua chút đồ ăn cho mình, mẹ nhớ con thích ăn kẹo nhất mà.”
Trước tận thế Tô Niệm Chi cũng là một cô công chúa nhỏ được mẹ thương yêu, lập tức cay mũi, tựa lên vai Vương Quế Phương.
“Mẹ, nhà mình vì bệnh của con mà đã mệt mỏi đến vậy rồi, con cũng muốn cống hiến chút ít cho nhà mình.”
Trong lòng Vương Quế Phương vô cùng ấm áp, con gái tri kỷ, bàn tay sần sùi vỗ lên mu bàn tay của cô.
Trong mắt chứa mấy phần đau lòng, “Nói lung tung gì đó, nhà mình đâu có bị con liên lụy, con yên tâm, mẹ và ba con còn khỏe mạnh mà, nuôi con đến tám mươi tuổi cũng không có vấn đề gì.”
Tô Niệm Chi “Phụt” cười, đầu nhỏ dụi vào vai Vương Quế Phương.
“Vậy con sẽ ăn bám mẹ. Mẹ không được chê con đâu đó.”
Vương Quế Phương cười đến nếp nhăn trên mặt đều gom lại một chỗ.
“Cô út ơi, còn con nữa! Sau này con sẽ không cưới vợ, chỉ lo chăm sóc cô út thôi.”
Vương Quế Phương tức giận bật cười, “Nhóc con, mới bao lớn mà đã đòi cưới vợ rồi.”
“Không cưới đâu, không cưới đâu.”
Nói xong làm một cái mặt quỷ.
Trong viện nhỏ một mảnh yên bình.
Đợi đến khi mọi thứ trên xe được dỡ xuống hết.
Bọn họ đóng cửa lại, mới ngăn cách cái nhìn chăm chú của không ít người.
Cả đám thấy ghen tị đến ê răng.
Nhưng cũng hết cách, ai bảo nhà mấy người không có cô con gái xinh đẹp như vậy, không có người ông nội tài giỏi như vậy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất