Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống

Chương 16:

Trước Sau
“Cái gì?” Kim Hạnh không kịp phản ứng.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn ở khu nhà thanh niên trí thức là chuyện ước định thành tục.

Khi bọn họ chuyển ra khu nhà thanh niên trí thức, hoặc là lấy chồng, hoặc là tìm quan hệ trong nhà trực tiếp trở về thành phố.

Bà chưa từng nghe nói thanh niên trí thức nào xuống nông thôn hào phóng như vậy, trực tiếp mua nhà ở đại đội.

Có tiền đó, thêm chút nữa, lúc trước trực tiếp nghĩ biện pháp mua một công việc ở trong thành phố không tốt hơn sao?

“Thím, căn nhà này, đại đội bán không?” Tần Chi thấy Kim Hạnh không nói lời nào, lại hỏi một lần.

Bán nhất định là bán, nhà dưới chân núi vẫn luôn trống không, Tần Chi mua, còn có thể tăng thu nhập cho đại đội.

Nhưng Tần Chi là ân nhân nhà bà, bà không thể lừa người.

“Thanh niên trí thức Tần, nhà kia tương đối lệch, còn gần chân núi.” Kim Hạnh khuyên thật lòng nói, “Một nữ đồng chí như cháu ở đó, sợ là không an toàn lắm.”

“Thím, lá gan cháu lớn, không sợ đâu.”



Thấy Tần Chi kiên trì, Kim Hạnh do dự, lại hỏi một câu: "Thanh niên trí thức Tần, cháu đã hạ quyết tâm rồi?”

Tần Chi gật đầu, Kim Hạnh còn nói thêm, "Như vậy đi, cháu theo thím về nhà, đi hỏi đại đội trưởng của cháu.”

“Ai, được, cảm ơn thím.”

Dương Thụ thấy Kim Hạnh dẫn Tần Chi về nhà, có hơi ngoài ý muốn, nhưng mà ông ấy không hỏi nguyên nhân, mà là chân thành biểu đạt cảm ơn với Tần Chi trước.

Sau khi Tần Chi nói vài câu khách khí với bọn họ, được mời ngồi xuống nhà chính, lại được nhét một ly nước đường trắng, lúc này mới có cơ hội nói ra suy nghĩ của mình.

“Cháu muốn mua nhà dưới chân núi?” Dương Thụ có hơi ngoài ý muốn, theo bản năng hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, đại đội trưởng, nhưng, tiền mặt trong tay cháu không đủ.”

Tần Chi ngượng ngùng cười cười, lấy từ trong túi của mình, trên thực tế là lấy từ không gian trong hệ thống ra hai con cá vàng nhỏ đặt ở trên bàn: "Cháu có thể dùng thứ này để thay tiền không?"

Cô tính toán rồi, một con cá vàng nhỏ một lượng, hiện tại giá cả đại khái khoảng ba trăm tệ.

Nhà dưới chân núi là nhà ngói lớn gạch xanh, tường sân cũng là dùng đá xanh tốt nhất xây thành, mà cả sân rất lớn, bán năm sáu trăm cũng dư dả.

Đây cũng là nguyên nhân sân nhà này vẫn luôn trống không không ai nhận, do đắt!



Dương Thụ và Kim Hạnh không ngờ Tần Chi tin tưởng bọn họ như thế, cá vàng nhỏ nói lấy ra là lấy ra, cũng không sợ bọn họ nổi lên tâm tư gì.

“Nhanh, thanh niên trí thức Tần, mau cất đi!”

Kim Hạnh không dám đụng vào cá vàng nhỏ trên bàn, theo bản năng nhìn cửa sân, cũng may, lúc trước biết Tần Chi nói chính sự, bà đã đóng cửa sân lại.

Tần Chi cũng không nghĩ tới Kim Hạnh phản ứng lớn như vậy, cô là vì chuyện kiếp trước, có kính lọc đối với vợ chồng bọn họ, cho nên không suy nghĩ nhiều.

Cô có hơi ngượng ngùng, cười cười bỏ cá vàng nhỏ vào trong túi.

“Thanh niên trí thức Tần, tiền tài không lộ ra ngoài, về sau cháu không thể cũng như vậy.” Kim Hạnh vỗ ngực nói, nói xong, bà cũng có hơi ngượng ngùng.

Lời này có hơi giao tình nông thâm ý sâu.

Cũng may Tần Chi nghe xong, gật đầu tán thành, Kim Hạnh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ấn tượng đối với Tần Chi càng tốt.

Bà cảm thấy Tần Chi không giống những thanh niên trí thức khác, lúc nói chuyện với cô càng thêm thả lỏng thân thiết vài phần.

Dương Thụ có thể làm đại đội trưởng, tâm cơ ánh mắt cũng không thiếu, ông ấy nhìn ra vừa rồi Tần Chi không phải ra vẻ tư thái, mà là theo bản năng đã lấy cá vàng nhỏ ra cho bọn họ xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau