Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống

Chương 28:

Trước Sau
“Đoàn trưởng An, ở đây có một sơn động.” Vệ Đoan nhìn thấy dấu chân để lại ở cửa sơn động, hạ mi mắt, thấp giọng nói với An Quỳnh.

An Quỳnh và Tào Xán Dương đồng thời nắm chặt súng trong tay, nhấc tim, chậm rãi đi vào trong sơn động.

Vệ Đoan phía sau cũng nắm chặt súng, họng súng cầm bình thường, trong lúc vô tình hay cố ý nhắm ngay chỗ yếu hại của An Quỳnh.

Tần Chi bất giác bước nhanh hơn.

Không biết vì sao, trong lòng cô có loại cảm giác cấp bách khó có thể nói thành lời, phảng phất chậm một bước, sẽ xay ra chuyện không thể vãn hồi.

“Lộc cộc ~”

Vệ Đoan không cẩn thận đá trúng một tảng đá nhỏ, trong sơn động yên tĩnh phát ra âm thanh trống trải, khiến sau lưng An Quỳnh và Tào Xán Dương phát lạnh.

Lý Hắc Tử đang nhắm mắt dưỡng thần trong sơn động nghe được tiếng động rất nhỏ truyền đến từ cửa sơn động, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, cầm lấy súng trốn ở phía sau đống củi.

“Xin lỗi, đoàn trưởng An, tôi quá khẩn trương.” Vệ Đoan gãi đầu, áy náy nói.

An Quỳnh nhìn Vệ Đoan, nói: "Cẩn thận chút.”

Lúc quay đầu, cô ấy thấy được ánh sáng bên ngoài động chiếu tới hình chiếu trên vách núi phía sau Vệ Đoan, ánh sáng đan xen, bóng dáng Vệ Đoan vò đầu nhìn qua không hiểu sao có vài phần dữ tợn.

An Quỳnh liếc mắt nhìn Tào Xán Dương, Tào Xán Dương hiểu ý, bảo anh ấy tới bọc hậu.



Cứ như vậy, Vệ Đoan bị kẹp ở giữa, rũ mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, gã ta không nhìn thấy vẻ nghiêm nghị trên mặt An Quỳnh.

“Pằng pằng pằng!”

Tiếng súng kịch liệt từ trong sơn động truyền ra, bước chân Tần Chi dừng lại, vỗ lên người mình một tấm chuông vàng phù phòng thân, không do dự, nhanh chóng chạy vào sâu trong sơn động.

Sâu trong sơn động, Vệ Đoan và Tào Xán Dương đã ngã xuống đất, Vệ Đoan trọng thương, Tào Xán Dương sắp chết.

Lúc Tần Chi đi vào nhìn thấy, thì có nữ quân nhân và người đàn ông ngăm đen cường tráng đang giao thủ, từng quyền đấm đến thịt.

Nữ quân nhân bởi vì vết thương do súng trên vai kiềm chế mà rơi xuống thế hạ phong, Tần Chi còn chưa kịp ra tay, cô ấy đã bị người đàn ông ngăm đen cường tráng đá trúng vai, lui về phía sau vài bước, trực tiếp ngã dựa vào vách núi, ôm miệng vết thương thở dốc.

Khí thế thô bạo trong mắt Lý Hắc Tử chợt lóe lên, tay nắm thành quyền, xông về phía An Quỳnh, công kích huyệt Thái Dương của cô ấy.

Lần này nếu là đánh vào thật, An Quỳnh tất nhiên chết ngay tại chỗ.

Tần Chi vận hành linh lực, tay phải vừa lật, định thân phù kẹp giữa ngón tay trong nháy mắt được kích hoạt, cấp tốc bắn về phía sau lưng Lý Hắc Tử.

Trong nháy mắt tiếp theo, cả người Lý Hắc Tử lấy không tư thế phù hợp lẽ thường ngừng lại.

Nắm đấm của gã ta chỉ cách thái dương của An Quỳnh vài milimet.



An Quỳnh thực hiện nhiều nhiệm vụ nguy hiểm kể từ khi nhập ngũ, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy phát hiện ra cái chết rất gần với mình.

Đang lúc cô ấy cảm nhận được gió từ nắm đấm, nhắm mắt tiếp nhận bạo kích, lại phát hiện đau đớn chậm chạp chưa tới.

Cô ấy mở to mắt, Lý Hắc Tử đang lấy tư thế quỷ dị dừng ở trước mặt cô ấy, không nhúc nhích.

An Quỳnh cho rằng mình sinh ra ảo giác trong chớp mắt sinh tử, cô ấy chớp chớp mắt, phát hiện Lý Hắc Tử vẫn bất động.

Cơ hội tốt!

Cô ấy theo bản năng duỗi chân đá vào bụng Lý Hắc Tử.

Thình thịch!

Còn chưa đạp trúng người, An Quỳnh cũng vì mất máu quá nhiều, bị thương nặng ngất đi.

Tần Chi:. ..

A này, tuy rằng cơ mà, Tần Chi chỉ có thể nói, vị đồng chí quân nhân này hôn mê thật sự quá vừa vặn.

Xét thấy trong hoàn cảnh hiện tại, mọi người nhạy cảm với mê tín phong kiến, Tần Chi vẫn hy vọng có thể che giấu bí mật nhỏ của mình.

Tần Chi nhìn về phía bóng lưng người đàn ông ngăm đen cường tráng chắn ở phía trước cô ấy, nơi này còn có một người tỉnh táo cần giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau