Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 35:
Sau khi nhận được điện thoại của An Văn, Khổng Văn Hồng trang điểm lại bản thân một chút, hăng hái bừng bừng chờ ở cửa nhà.
"An Văn, anh để dành tiền, mời em đến nhà hàng Lão Mạc* ăn cơm Tây." (*McDonald's)
"Không đi, chúng ta ra công viên ngồi một lát đi."
Đừng nói Khổng Văn Hồng mời cô ta ăn cơm Tây của lão Mạc, cho dù là ánh trăng sáng mời cô ta, cô ta cũng không có hứng thú.
"Được, vậy chúng ta đi công viên Bắc Hải, chúng ta qua bên kia chèo thuyền.” Khổng Văn Hồng nói.
An Văn muốn từ chối, cô ta chỉ muốn tìm một góc bí ẩn để đạt được mục đích của mình, không có hứng thú vui chơi.
Nhưng, nghĩ đến chèo thuyền đến giữa hồ nói bí mật càng thêm bảo hiểm, cô ta liền đồng ý.
“Em nói cái gì?”Khổng Văn Hồng không khống chế được âm lượng của mình, thấy những người chèo thuyền cách đó không xa đều nhìn về phía gã ta, vội hạ thấp giọng hỏi, "Em nói, em gặp được một người rất giống em?"
An Văn gật đầu, cô ta không nói thẳng suy đoán của mình, mà nói hoang mang của mình cho Khổng Văn Hồng.
Khổng Văn Hồng lo lắng cho cô ta, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm nam đồng chí bề ngoài giống cô ta như đúc kia.
Cô ta không thể chủ động hoài nghi thân thế của mình, cô ta chỉ có thể là khó hiểu, nghi hoặc, còn có mơ hồ tò mò.
Khổng Văn Hồng thích cô ta, sẽ giúp cô ta hoài nghi, giúp cô ta chứng thực, mà cô ta chỉ cần biểu đạt sợ hãi bàng hoàng bất lực thống khổ của mình, là được.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ cần biểu đạt ra ý nguyện của mình, tất cả mọi người sẽ dâng thứ cô ta muốn cho cô ta.
Quả nhiên, một lát sau Khổng Văn Hồng nói: "An Văn, chuyện này em đừng nói với người khác."
An Văn khó hiểu, ánh mắt trong suốt vô tội, "Em cảm thấy đây là duyên phận khó có được, em còn muốn chờ chị chấp hành xong nhiệm vụ trở về, nhờ chị ấy hỗ trợ tìm người xem."
Một trận gió thổi qua, thuyền nhỏ lắc lư, An Văn hơi khẩn trương cầm tay Khổng Văn Hồng, một lát sau, cô ta lại xấu hổ nhanh chóng buông ra, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn cô gái đơn thuần tốt đẹp trước mắt, Khổng Văn Hồng không đành lòng nói thật với cô ta.
Thân thế của An Văn ở trong giới này không phải là bí mật, gần như tất cả mọi người đều biết, An lão gia tử vì tìm được cô ta đã cố gắng bao nhiêu.
Cho nên, trong giới kết giao với bạn cùng lứa tuổi, cô ta nhận được rất nhiều ưu đãi.
Nhưng đồng dạng, thân thế của cô ta cũng là điểm mẫn cảm của tất cả mọi người.
Tựa như hiện tại, An Văn nói đến nhìn thấy một người tướng mạo tương tự, Khổng Văn Hồng trước tiên liền liên tưởng đến thân thế của cô ta.
Thật ra, người trong giới bọn họ đều nói An Văn và người An gia lớn lên không có chút giống nhau.
Đương nhiên, rất nhiều người cũng sẽ nói tiếp, An Văn hẳn là giống mẹ.
Khổng Văn Hồng thật ra có hơi khẩn trương, anh ta luôn cảm thấy, An Văn nói chuyện này, sẽ làm cho cuộc sống của bọn họ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhìn An Văn hoàn toàn tín nhiệm anh ta, anh ta trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chị An Quỳnh bận rộn như vậy, em cũng không cần phiền toái cô ấy, người này, anh giúp em đi tìm."
"Được, cám ơn anh, Văn Hồng."
Đại đội sản xuất Cửu Sơn, Kim Hạnh lại tới đưa canh gà cho Tần Chi.
"Thím, canh gà này thím giữ lại uống là được rồi, không cần đưa tới cho cháu."
"Cũng chỉ đưa lần này thôi, lão Trương tới xem cho Gia Vượng, người đã không sao rồi.” Kim Hạnh thuần thục rót canh gà vào chén tráng men của Tần Chi.
Bà có hơi phiền muộn nói: "Người thì không sao, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, lão Trương cũng không biết nguyên nhân."
Tiếp theo, bà lại cười nói: "Nhưng, thím cũng không vội, chỉ cần người còn tốt, tạm thời không nói lời nào, thì không nói lời nào thôi."
"Nào, mau uống canh gà đi, kế tiếp chính là thu hoạch, cháu vốn gầy, đến lúc đó cần phải chịu khổ."
"An Văn, anh để dành tiền, mời em đến nhà hàng Lão Mạc* ăn cơm Tây." (*McDonald's)
"Không đi, chúng ta ra công viên ngồi một lát đi."
Đừng nói Khổng Văn Hồng mời cô ta ăn cơm Tây của lão Mạc, cho dù là ánh trăng sáng mời cô ta, cô ta cũng không có hứng thú.
"Được, vậy chúng ta đi công viên Bắc Hải, chúng ta qua bên kia chèo thuyền.” Khổng Văn Hồng nói.
An Văn muốn từ chối, cô ta chỉ muốn tìm một góc bí ẩn để đạt được mục đích của mình, không có hứng thú vui chơi.
Nhưng, nghĩ đến chèo thuyền đến giữa hồ nói bí mật càng thêm bảo hiểm, cô ta liền đồng ý.
“Em nói cái gì?”Khổng Văn Hồng không khống chế được âm lượng của mình, thấy những người chèo thuyền cách đó không xa đều nhìn về phía gã ta, vội hạ thấp giọng hỏi, "Em nói, em gặp được một người rất giống em?"
An Văn gật đầu, cô ta không nói thẳng suy đoán của mình, mà nói hoang mang của mình cho Khổng Văn Hồng.
Khổng Văn Hồng lo lắng cho cô ta, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm nam đồng chí bề ngoài giống cô ta như đúc kia.
Cô ta không thể chủ động hoài nghi thân thế của mình, cô ta chỉ có thể là khó hiểu, nghi hoặc, còn có mơ hồ tò mò.
Khổng Văn Hồng thích cô ta, sẽ giúp cô ta hoài nghi, giúp cô ta chứng thực, mà cô ta chỉ cần biểu đạt sợ hãi bàng hoàng bất lực thống khổ của mình, là được.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ cần biểu đạt ra ý nguyện của mình, tất cả mọi người sẽ dâng thứ cô ta muốn cho cô ta.
Quả nhiên, một lát sau Khổng Văn Hồng nói: "An Văn, chuyện này em đừng nói với người khác."
An Văn khó hiểu, ánh mắt trong suốt vô tội, "Em cảm thấy đây là duyên phận khó có được, em còn muốn chờ chị chấp hành xong nhiệm vụ trở về, nhờ chị ấy hỗ trợ tìm người xem."
Một trận gió thổi qua, thuyền nhỏ lắc lư, An Văn hơi khẩn trương cầm tay Khổng Văn Hồng, một lát sau, cô ta lại xấu hổ nhanh chóng buông ra, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhìn cô gái đơn thuần tốt đẹp trước mắt, Khổng Văn Hồng không đành lòng nói thật với cô ta.
Thân thế của An Văn ở trong giới này không phải là bí mật, gần như tất cả mọi người đều biết, An lão gia tử vì tìm được cô ta đã cố gắng bao nhiêu.
Cho nên, trong giới kết giao với bạn cùng lứa tuổi, cô ta nhận được rất nhiều ưu đãi.
Nhưng đồng dạng, thân thế của cô ta cũng là điểm mẫn cảm của tất cả mọi người.
Tựa như hiện tại, An Văn nói đến nhìn thấy một người tướng mạo tương tự, Khổng Văn Hồng trước tiên liền liên tưởng đến thân thế của cô ta.
Thật ra, người trong giới bọn họ đều nói An Văn và người An gia lớn lên không có chút giống nhau.
Đương nhiên, rất nhiều người cũng sẽ nói tiếp, An Văn hẳn là giống mẹ.
Khổng Văn Hồng thật ra có hơi khẩn trương, anh ta luôn cảm thấy, An Văn nói chuyện này, sẽ làm cho cuộc sống của bọn họ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nhìn An Văn hoàn toàn tín nhiệm anh ta, anh ta trầm mặc một lát, sau đó nói: "Chị An Quỳnh bận rộn như vậy, em cũng không cần phiền toái cô ấy, người này, anh giúp em đi tìm."
"Được, cám ơn anh, Văn Hồng."
Đại đội sản xuất Cửu Sơn, Kim Hạnh lại tới đưa canh gà cho Tần Chi.
"Thím, canh gà này thím giữ lại uống là được rồi, không cần đưa tới cho cháu."
"Cũng chỉ đưa lần này thôi, lão Trương tới xem cho Gia Vượng, người đã không sao rồi.” Kim Hạnh thuần thục rót canh gà vào chén tráng men của Tần Chi.
Bà có hơi phiền muộn nói: "Người thì không sao, nhưng vẫn không mở miệng nói chuyện, lão Trương cũng không biết nguyên nhân."
Tiếp theo, bà lại cười nói: "Nhưng, thím cũng không vội, chỉ cần người còn tốt, tạm thời không nói lời nào, thì không nói lời nào thôi."
"Nào, mau uống canh gà đi, kế tiếp chính là thu hoạch, cháu vốn gầy, đến lúc đó cần phải chịu khổ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất