Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 4:
Cô chế giễu nói: "Vậy sao không thấy cô cào hoa mặt Tưởng Vệ Đông ném vợ bỏ con, cũng không thấy cô đến cửa nhà mẹ đẻ làm ầm ĩ?"
Tần Chi sau khi nghe được những lời này, trong lòng có hơi sợ hãi, chuyện của cô, chưa từng nói với người khác, người phụ nữ này làm sao biết được?
Cô rất khẳng định, mình và người phụ nữ trước mắt không có bất kỳ giao tiếp nào.
“Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”
“Gấp cái gì?" An Văn lộ ra một nụ cười ác ý, “Không phải tôi vội vàng tới nói cho cô biết chân tướng sao.”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tần Chi, gằn từng chữ nói: "Tôi à, chính là cô!”
Tần Chi mở to mắt, lại bừng tỉnh, trời bên ngoài đã sáng rực.
Nhớ tới người phụ nữ nữ vênh váo hung hăng trong mộng kia, ngực Tần Chi có hơi buồn bực.
Cô còn không kịp chứng thực tính chân thật trong lời nói của đối phương, đã tới nơi này.
Nhưng mà, nghĩ lại, đây đối với cô mà nói cũng là một tin tức tốt.
Cô sẽ có đủ thời gian, tự mình tra ra chân tướng chuyện này, đồng thời cũng có thể tránh để mình giống như kiếp trước gần như bị người lừa gạt cả đời.
Sau khi nghĩ thông suốt tâm tình Tần Chi cũng không tệ lắm, dù sao trọng sinh về tới thời điểm tuổi trẻ, thuộc về là cải lão hoàn đồng.
Kiếm lời!
Hơn nữa, làm lại từ đầu, cô có càng nhiều lựa chọn, cũng có thể vãn hồi một ít tiếc nuối.
Ví dụ như, cô phải giúp thím Kim Hạnh tìm được Dương Gia Vượng, để báo đáp công ơn mấy bữa cơm kiếp trước của bà ấy.
Tần Chi không muốn nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng chết lặng của bà ấy và đại đội trưởng nữa.
Chuyện này, là chuyện cô phải làm.
Đồng thời, cô cũng âm thầm tính toán làm thế nào mới có thể sớm chút từ khu nhà thanh niên trí thức dọn ra ngoài.
Kiếp trước, cô là người cuối cùng dọn ra khu nhà thanh niên trí thức, cô ở chỗ này hơn nửa đời người.
Đối với rất nhiều chuyện xưa và sự cố xảy ra sau đó của khu nhà thanh niên trí thức, cô thật sự không muốn tham dự, ngay cả hứng thú bàng quan cũng không có.
Đừng thấy hiện tại khu nhà thanh niên trí thức chỉ có năm nữ đồng chí, ba nam đồng chí, trước mắt mà nói, mọi người ở chung xem như hữu hảo.
Nhưng đó là bởi vì, hiện tại mọi người không có xung đột lợi ích, nếu như cô nhớ không lầm, rất nhanh sẽ có thanh niên trí thức xảy ra chuyện.
Vài năm sau, thanh niên trí thức sẽ lục tục được phân phối tới, người muôn hình muôn vẻ đều có.
Khu nhà thanh niên trí thức này, cơ hồ mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, chuyện ngoài dự đoán của mọi người xảy ra, làm cho người ta ứng phó không xuể.
Tần Chi chỉ có thể nói, cô muốn lẳng lặng sống, thật sự!
Còn nữa, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có nữ thanh niên trí thức mới có thể gây chuyện, nếu thật sự làm yêu, lực sát thương của nam thanh niên trí thức so với nữ thanh niên trí thức mạnh hơn nhiều.
Tần Chi muốn cuộc sống trôi qua thanh tịnh thư thái, muốn làm chuyện mình muốn làm, trước hết phải thoát thân khỏi mối quan hệ phức tạp này.
Huống chi, Tần Chi quá biết đạo lý hoài bích kỳ tội.
Chuyện cô có hệ thống, là chuyện tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Khu thanh niên trí thức nhiều người mắt tạp, vả lại phần lớn đều là người thông minh, Tần Chi không có lòng tin mình có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, bảo vệ bí mật của mình.
“Tần Chi, sao em còn chưa dậy?" Hạ Hồng Mai rửa mặt xong trở về, thấy Tần Chi còn ngồi ngẩn người trên giường, cười nói, "Mau dậy đi, sắp ăn sáng.”
Để tiết kiệm thời gian, nhóm thanh niên trí thức thay phiên nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Hôm trước Tần Chi và Phùng Thiến Vân vừa tới cũng thêm khẩu phần ăn của mình vào trong tủ lương thực thống nhất của khu nhà thanh niên trí thức.
Tần Chi nghe thấy giọng Hạ Hồng Mai thì lấy lại tinh thần, đè nén suy nghĩ, cười nói với Hạ Hồng Mai: "Biết rồi, chị Hồng Mai, em dậy ngay đây.”
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm ly tráng men của mình đi đến phòng bếp đơn giản dựng lên trong sân, múc cháo khoai lang xong, rồi bắt đầu ăn.
Khó có thể thích ý ăn sáng, mấy người nói chuyện liền tụ cùng một chỗ nhỏ giọng cười nói.
Tần Chi không nói gì, chuyên tâm ăn cháo, nghĩ lát nữa sau khi tìm được Dương Gia Vượng, làm sao đưa người về an toàn.
Sức lực của cô rất lớn, nhưng đó là trải qua mấy chục năm lao động, ngày một luyện ra.
Cô bây giờ, cũng không có sức lực có thể khiêng một người đàn ông lên.
Hơn nữa, cô chỉ biết Dương Gia Vượng cuối cùng được tìm thấy ở đâu, cũng không biết, anh ta bây giờ có phải đã bị đẩy tới đó hay không?
Cô phải đi xem tình huống trước mới được.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
Nam Thanh niên trí thức lớn tuổi nhất Ngụy Minh Huy buông vại tráng men xuống, đứng lên, cầm lấy nón đội lên đầu, nói: "Các người ăn, tôi đi xem.”
Nói xong, anh ta đi ra phòng bếp đơn sơ, vọt vào màn mưa, chạy về phía cửa lớn.
Tần Chi sau khi nghe được những lời này, trong lòng có hơi sợ hãi, chuyện của cô, chưa từng nói với người khác, người phụ nữ này làm sao biết được?
Cô rất khẳng định, mình và người phụ nữ trước mắt không có bất kỳ giao tiếp nào.
“Cô rốt cuộc là ai? Muốn làm gì?”
“Gấp cái gì?" An Văn lộ ra một nụ cười ác ý, “Không phải tôi vội vàng tới nói cho cô biết chân tướng sao.”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tần Chi, gằn từng chữ nói: "Tôi à, chính là cô!”
Tần Chi mở to mắt, lại bừng tỉnh, trời bên ngoài đã sáng rực.
Nhớ tới người phụ nữ nữ vênh váo hung hăng trong mộng kia, ngực Tần Chi có hơi buồn bực.
Cô còn không kịp chứng thực tính chân thật trong lời nói của đối phương, đã tới nơi này.
Nhưng mà, nghĩ lại, đây đối với cô mà nói cũng là một tin tức tốt.
Cô sẽ có đủ thời gian, tự mình tra ra chân tướng chuyện này, đồng thời cũng có thể tránh để mình giống như kiếp trước gần như bị người lừa gạt cả đời.
Sau khi nghĩ thông suốt tâm tình Tần Chi cũng không tệ lắm, dù sao trọng sinh về tới thời điểm tuổi trẻ, thuộc về là cải lão hoàn đồng.
Kiếm lời!
Hơn nữa, làm lại từ đầu, cô có càng nhiều lựa chọn, cũng có thể vãn hồi một ít tiếc nuối.
Ví dụ như, cô phải giúp thím Kim Hạnh tìm được Dương Gia Vượng, để báo đáp công ơn mấy bữa cơm kiếp trước của bà ấy.
Tần Chi không muốn nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng chết lặng của bà ấy và đại đội trưởng nữa.
Chuyện này, là chuyện cô phải làm.
Đồng thời, cô cũng âm thầm tính toán làm thế nào mới có thể sớm chút từ khu nhà thanh niên trí thức dọn ra ngoài.
Kiếp trước, cô là người cuối cùng dọn ra khu nhà thanh niên trí thức, cô ở chỗ này hơn nửa đời người.
Đối với rất nhiều chuyện xưa và sự cố xảy ra sau đó của khu nhà thanh niên trí thức, cô thật sự không muốn tham dự, ngay cả hứng thú bàng quan cũng không có.
Đừng thấy hiện tại khu nhà thanh niên trí thức chỉ có năm nữ đồng chí, ba nam đồng chí, trước mắt mà nói, mọi người ở chung xem như hữu hảo.
Nhưng đó là bởi vì, hiện tại mọi người không có xung đột lợi ích, nếu như cô nhớ không lầm, rất nhanh sẽ có thanh niên trí thức xảy ra chuyện.
Vài năm sau, thanh niên trí thức sẽ lục tục được phân phối tới, người muôn hình muôn vẻ đều có.
Khu nhà thanh niên trí thức này, cơ hồ mỗi ngày đều có chuyện mới mẻ, chuyện ngoài dự đoán của mọi người xảy ra, làm cho người ta ứng phó không xuể.
Tần Chi chỉ có thể nói, cô muốn lẳng lặng sống, thật sự!
Còn nữa, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chỉ có nữ thanh niên trí thức mới có thể gây chuyện, nếu thật sự làm yêu, lực sát thương của nam thanh niên trí thức so với nữ thanh niên trí thức mạnh hơn nhiều.
Tần Chi muốn cuộc sống trôi qua thanh tịnh thư thái, muốn làm chuyện mình muốn làm, trước hết phải thoát thân khỏi mối quan hệ phức tạp này.
Huống chi, Tần Chi quá biết đạo lý hoài bích kỳ tội.
Chuyện cô có hệ thống, là chuyện tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.
Khu thanh niên trí thức nhiều người mắt tạp, vả lại phần lớn đều là người thông minh, Tần Chi không có lòng tin mình có thể ở trong hoàn cảnh như vậy, bảo vệ bí mật của mình.
“Tần Chi, sao em còn chưa dậy?" Hạ Hồng Mai rửa mặt xong trở về, thấy Tần Chi còn ngồi ngẩn người trên giường, cười nói, "Mau dậy đi, sắp ăn sáng.”
Để tiết kiệm thời gian, nhóm thanh niên trí thức thay phiên nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.
Hôm trước Tần Chi và Phùng Thiến Vân vừa tới cũng thêm khẩu phần ăn của mình vào trong tủ lương thực thống nhất của khu nhà thanh niên trí thức.
Tần Chi nghe thấy giọng Hạ Hồng Mai thì lấy lại tinh thần, đè nén suy nghĩ, cười nói với Hạ Hồng Mai: "Biết rồi, chị Hồng Mai, em dậy ngay đây.”
Sau khi rửa mặt xong, cô cầm ly tráng men của mình đi đến phòng bếp đơn giản dựng lên trong sân, múc cháo khoai lang xong, rồi bắt đầu ăn.
Khó có thể thích ý ăn sáng, mấy người nói chuyện liền tụ cùng một chỗ nhỏ giọng cười nói.
Tần Chi không nói gì, chuyên tâm ăn cháo, nghĩ lát nữa sau khi tìm được Dương Gia Vượng, làm sao đưa người về an toàn.
Sức lực của cô rất lớn, nhưng đó là trải qua mấy chục năm lao động, ngày một luyện ra.
Cô bây giờ, cũng không có sức lực có thể khiêng một người đàn ông lên.
Hơn nữa, cô chỉ biết Dương Gia Vượng cuối cùng được tìm thấy ở đâu, cũng không biết, anh ta bây giờ có phải đã bị đẩy tới đó hay không?
Cô phải đi xem tình huống trước mới được.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến.
Nam Thanh niên trí thức lớn tuổi nhất Ngụy Minh Huy buông vại tráng men xuống, đứng lên, cầm lấy nón đội lên đầu, nói: "Các người ăn, tôi đi xem.”
Nói xong, anh ta đi ra phòng bếp đơn sơ, vọt vào màn mưa, chạy về phía cửa lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất