Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 43:
Lúc trước không cảm thấy có gì, hiện tại ngẫm lại, hình như chính là bắt đầu từ chuyện này, trong nhà đối với cô ngoại trừ đòi hỏi, không hề có dịu dàng.
Cho nên, An Văn, người phụ nữ đã đổi cuộc đời với cô, lúc này đã tìm tới người nhà cô sao?
Bọn họ biết chân tướng chuyện này, lại không có ý nghĩ nói ra, ngược lại muốn ép lấy một chút giá trị cuối cùng của cô, là như vậy sao?
Tần Chi nâng ống trúc lên uống ngụm nước, rũ mắt xuống.
"Đồng chí An, tôi muốn biết chân tướng chuyện này.” Tần Chi nói.
Cô nói chuyện mình có em trai sinh đôi nói với An Quỳnh, cũng nói địa chỉ trong nhà cho cô ấy.
Nếu như chứng thực vị nam đồng chí An Quỳnh nhìn thấy trước khi rời kinh chính là Tần Hưng Diệu.
Như vậy, cho dù không có chứng cứ chứng minh thân phận của cô, thân phận của An Văn cũng sẽ bị nghi ngờ.
Cô ta sẽ không thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên của An gia nữa, còn muốn giống như kiếp trước tùy tâm sở dục thao túng nhân sinh của người khác, thì càng đừng nghĩ.
Hai người rất nhanh đạt thành nhận thức chung, chuyện này do An Quỳnh đi kiểm chứng, hai người chờ có chứng cớ chắc như đinh đóng cột, lại nhận nhau.
"Tôi hy vọng lần này, tôi có thể nhanh chóng đưa súng nhỏ của mình ra ngoài.” An Quỳnh cười nói.
Tần Chi nghe An Quỳnh nói vậy, khẽ mỉm cười, nói với An Quỳnh: "Cô chờ tôi chút."
"Được."
Cô đi vào phòng ngủ, từ trong không gian hệ thống lấy ra một tấm bình an phù thất phẩm, rót linh lực vào kích hoạt, sau đó, dùng thủ pháp đặc thù gấp lại.
Thủ pháp đặc thù này là vì không cho linh lực chảy ra, khiến bình an phù vào thời điểm bị kích phát phát huy hiệu lực lớn nhất.
Bình an phù thất phẩm trong tay cô có thể làm cho người ta tránh ba lần kiếp nạn nhỏ, một lần kiếp nạn lớn, trong khoảng thời gian ngắn bảo đảm An Quỳnh bình an khẳng định không thành vấn đề.
Đừng nói Tần Chi keo kiệt, chỉ lấy ra một tấm phù lục cho người ta.
Nếu không phải có ấn tượng tốt với An Quỳnh, cô ấy lại rất có khả năng là chị của mình, chuyện bùa chú, cô sẽ không hề lộ ra, càng không có khả năng tốn nước miếng làm cho người ta.
Tấm bùa này là tâm ý của cô, cũng là cô thăm dò nho nhỏ với An Quỳnh, với An gia.
Cô luôn phải biết, ở trước mặt lợi ích, lựa chọn của bọn họ, mới có thể quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Kiếp trước bị buông tha quá nhiều lần, cảm giác an toàn cô của hiện tại toàn bộ bắt nguồn từ tự thân át chủ bài.
Cô đương nhiên hy vọng mình được mong chờ, được bảo vệ.
Nếu không như mong muốn, cô sẽ nói mình chỉ là tặng An Quỳnh một tờ giấy gấp, về phần tờ giấy này tại sao lại có năng lượng thần dị, cô làm sao biết được?
Cô nhặt được ở trên núi, cảm thấy đẹp nên mới tặng người ta.
An Quỳnh thấy Tần Chi đi vào phòng ngủ cũng không thúc giục, cô ấy quan sát bốn phía, phát hiện nhà chính vô cùng sạch sẽ.
Chỉ là sạch sẽ trên mặt chữ, một chiếc bàn vuông làm bằng trúc, cộng thêm mấy chiếc ghế trúc chính là tất cả của gian nhà chính này.
Bàn và ghế đều rất mới, còn mơ hồ tản ra mùi trúc, vô cùng thú vị.
Nhưng, đơn sơ cũng là thật.
"Thứ này cho cô, cô để trên người.” Tần Chi từ phòng ngủ đi ra, đưa bùa bình an trên tay cho An Quỳnh.
Ánh mắt An Quỳnh khẽ động, gì cũng không nói, nói tiếng cảm ơn, sau khi nhận lấy bùa bình an, cẩn thận cất kỹ.
An Quỳnh còn có nhiệm vụ trong người, đứng lên Ttạm biệt.
"Chị An Quỳnh, hai người nói chuyện xong rồi à.” Tào Xán Dương thấy hai người đi ra, cười nghênh đón.
Cho nên, An Văn, người phụ nữ đã đổi cuộc đời với cô, lúc này đã tìm tới người nhà cô sao?
Bọn họ biết chân tướng chuyện này, lại không có ý nghĩ nói ra, ngược lại muốn ép lấy một chút giá trị cuối cùng của cô, là như vậy sao?
Tần Chi nâng ống trúc lên uống ngụm nước, rũ mắt xuống.
"Đồng chí An, tôi muốn biết chân tướng chuyện này.” Tần Chi nói.
Cô nói chuyện mình có em trai sinh đôi nói với An Quỳnh, cũng nói địa chỉ trong nhà cho cô ấy.
Nếu như chứng thực vị nam đồng chí An Quỳnh nhìn thấy trước khi rời kinh chính là Tần Hưng Diệu.
Như vậy, cho dù không có chứng cứ chứng minh thân phận của cô, thân phận của An Văn cũng sẽ bị nghi ngờ.
Cô ta sẽ không thể tùy ý hưởng thụ tài nguyên của An gia nữa, còn muốn giống như kiếp trước tùy tâm sở dục thao túng nhân sinh của người khác, thì càng đừng nghĩ.
Hai người rất nhanh đạt thành nhận thức chung, chuyện này do An Quỳnh đi kiểm chứng, hai người chờ có chứng cớ chắc như đinh đóng cột, lại nhận nhau.
"Tôi hy vọng lần này, tôi có thể nhanh chóng đưa súng nhỏ của mình ra ngoài.” An Quỳnh cười nói.
Tần Chi nghe An Quỳnh nói vậy, khẽ mỉm cười, nói với An Quỳnh: "Cô chờ tôi chút."
"Được."
Cô đi vào phòng ngủ, từ trong không gian hệ thống lấy ra một tấm bình an phù thất phẩm, rót linh lực vào kích hoạt, sau đó, dùng thủ pháp đặc thù gấp lại.
Thủ pháp đặc thù này là vì không cho linh lực chảy ra, khiến bình an phù vào thời điểm bị kích phát phát huy hiệu lực lớn nhất.
Bình an phù thất phẩm trong tay cô có thể làm cho người ta tránh ba lần kiếp nạn nhỏ, một lần kiếp nạn lớn, trong khoảng thời gian ngắn bảo đảm An Quỳnh bình an khẳng định không thành vấn đề.
Đừng nói Tần Chi keo kiệt, chỉ lấy ra một tấm phù lục cho người ta.
Nếu không phải có ấn tượng tốt với An Quỳnh, cô ấy lại rất có khả năng là chị của mình, chuyện bùa chú, cô sẽ không hề lộ ra, càng không có khả năng tốn nước miếng làm cho người ta.
Tấm bùa này là tâm ý của cô, cũng là cô thăm dò nho nhỏ với An Quỳnh, với An gia.
Cô luôn phải biết, ở trước mặt lợi ích, lựa chọn của bọn họ, mới có thể quyết định bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Kiếp trước bị buông tha quá nhiều lần, cảm giác an toàn cô của hiện tại toàn bộ bắt nguồn từ tự thân át chủ bài.
Cô đương nhiên hy vọng mình được mong chờ, được bảo vệ.
Nếu không như mong muốn, cô sẽ nói mình chỉ là tặng An Quỳnh một tờ giấy gấp, về phần tờ giấy này tại sao lại có năng lượng thần dị, cô làm sao biết được?
Cô nhặt được ở trên núi, cảm thấy đẹp nên mới tặng người ta.
An Quỳnh thấy Tần Chi đi vào phòng ngủ cũng không thúc giục, cô ấy quan sát bốn phía, phát hiện nhà chính vô cùng sạch sẽ.
Chỉ là sạch sẽ trên mặt chữ, một chiếc bàn vuông làm bằng trúc, cộng thêm mấy chiếc ghế trúc chính là tất cả của gian nhà chính này.
Bàn và ghế đều rất mới, còn mơ hồ tản ra mùi trúc, vô cùng thú vị.
Nhưng, đơn sơ cũng là thật.
"Thứ này cho cô, cô để trên người.” Tần Chi từ phòng ngủ đi ra, đưa bùa bình an trên tay cho An Quỳnh.
Ánh mắt An Quỳnh khẽ động, gì cũng không nói, nói tiếng cảm ơn, sau khi nhận lấy bùa bình an, cẩn thận cất kỹ.
An Quỳnh còn có nhiệm vụ trong người, đứng lên Ttạm biệt.
"Chị An Quỳnh, hai người nói chuyện xong rồi à.” Tào Xán Dương thấy hai người đi ra, cười nghênh đón.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất