Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 44:
"Tán gẫu xong rồi, Tần Chi, chúng tôi đi trước, sau này sẽ tới thăm cô.” An Quỳnh nói.
"Được."
Tào Xán Dương rõ ràng có hơi muốn nói lại thôi, bị Đào Vân Tùng kéo đi.
"Tần Chi, cô bảo trọng."
"Mịi người cũng vậy."
Đưa mắt nhìn ô tô rời đi, Tần Chi khóa lại cửa sân, nghĩ chờ kết thúc thu hoạch, đại đội trưởng nhất định sẽ cho hai ngày nghỉ, đến lúc đó, cô sẽ đi vado núi sâu đả tọa.
Nghĩ đến cuộc sống của mình có thể sẽ xảy ra biến hóa, nghĩ đến mình cần ứng đối chuyện không biết, cùng với khả năng rất nhanh sẽ đối đầu với An Văn, cô liền có cảm giác bức thiết muốn tăng cường thực lực của mình.
"Chị An Quỳnh, anh Vân Tùng, hai người có phải sẽ về kinh thành hay không?” Tào Xán Dương hỏi.
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đồn công an thị trấn nhận người.” An Quỳnh nói.
"Hai người yên tâm về kinh thành đi, Tần Chi ở đây em sẽ chăm sóc.” Tào Xán Dương nói.
Cứ như vậy mà qua lại, anh ấy và Tần Chi liền sẽ có giao tình.
Bảo đảm ngày nào đó Tần Chi tâm tình tốt sẽ giúp anh ấy giới thiệu vị thần y kia.
Tào Xán Dương âm thầm tính toán, nghĩ đồ trong nhà Tần Chi quá ít, anh ấy rảnh rỗi đi cung tiêu xã tìm chút đồ tốt đưa qua.
"Cậu cũng phải cùng chúng tôi về kinh thành.” Đào Vân Tùng phong khinh vân đạm nói.
Tào Xán Dương:...
Tại sao?
Không, anh ất không đi!
Khoảng cách giữa anh ấy và thần y còn kém chút giao tình thôi.
"Tôi đã liên lạc với viện trưởng Quản, chờ sau khi trở lại kinh thành, hai người các em đều phải qua bên ông ấy kiểm tra cẩn thận thử."
Đào Vân Tùng và An Quỳnh ở chung nhiều năm như vậy, rất ít khi tự quyết định một việc như thế.
Nhưng chuyện của An Quỳnh thật sự làm anh ấy sợ.
Chỉ có chờ viện trưởng Quản kiểm tra xong, xác nhận An Quỳnh không sao, anh ấy mới có thể thật sự yên tâm.
Tào Xán Dương:...
Vậy là anh ấy là nhân tiện?
Anh ấy không muốn bị nhân tiệm đâu, được không?
Sự thật chứng minh, không thể.
Sau khi bọn họ tới đồn công an trấn hàn huyên vài câu với Ngô Mộ Trình canh giữ ở đó, An Quỳnh liền một mình vào phòng thẩm vấn.
Không lâu sau, cô ấy ra ngoài.
Sau khi mấy người tìm một phòng làm việc trống nói chuyện một hồi, đám An Quỳnh liền đè Lý Hắc Tử và Vệ Đoan lên phía bắc.
Sau khi từ nhà ga trở về, Ngô Mộ Trình trực tiếp đi tới gần sơn động Bắc Sơn, đổi ca với công an đã canh gác ở bên kia vài ngày.
Thu hoạch thuận lợi kết thúc, Dương Thụ cho mọi người nghỉ hai ngày.
Tần Chi uyển chuyển từ chối lời mời cô cùng đi lên trên trấn dạo phố thả lỏng, chuẩn bị hai ngày kế tiếp trực tiếp ở trên núi.
Cô vào lúc theo sư phụ ở thế giới kia trảm yêu trừ ma, cũng học rất nhiều thân pháp, lên núi tốc độ vô cùng nhanh.
Đợi đến núi sâu, cô mới dừng lại, chậm rãi hành tẩu ở trong rừng núi, tìm kiếm địa phương thích hợp đặt chân nhất.
Núi ở đây rất kỳ quái, cỏ cây xanh um, cây xanh rợp bóng, nhưng trong núi sâu lại không có mãnh thú qua lại, chỉ có lác đác vài con thỏ sóc từ bên chân cô và bên cây nhanh chóng nhảy qua.
Tần Chi nhìn quanh bốn phía, núi lớn liên miên như vậy, sâu trong đó lại không có mãnh thú, thực sự không hợp.
Nếu nói vì sao Tần Chi xác định như vậy, chuyện này phải quy công cho kiếp trước.
Có một thời gian trời thường xuyên mưa, con trai cô không biết bị làm sao, không có thịt thì không ăn cơm, vô cùng ầm ĩ.
Khe núi Bắc Sơn bên kia chỉ cần trời mưa, đi qua chính là đưa đồ ăn, thịt cá thì đừng nghĩ.
"Được."
Tào Xán Dương rõ ràng có hơi muốn nói lại thôi, bị Đào Vân Tùng kéo đi.
"Tần Chi, cô bảo trọng."
"Mịi người cũng vậy."
Đưa mắt nhìn ô tô rời đi, Tần Chi khóa lại cửa sân, nghĩ chờ kết thúc thu hoạch, đại đội trưởng nhất định sẽ cho hai ngày nghỉ, đến lúc đó, cô sẽ đi vado núi sâu đả tọa.
Nghĩ đến cuộc sống của mình có thể sẽ xảy ra biến hóa, nghĩ đến mình cần ứng đối chuyện không biết, cùng với khả năng rất nhanh sẽ đối đầu với An Văn, cô liền có cảm giác bức thiết muốn tăng cường thực lực của mình.
"Chị An Quỳnh, anh Vân Tùng, hai người có phải sẽ về kinh thành hay không?” Tào Xán Dương hỏi.
"Đúng vậy, bây giờ chúng ta trực tiếp đến đồn công an thị trấn nhận người.” An Quỳnh nói.
"Hai người yên tâm về kinh thành đi, Tần Chi ở đây em sẽ chăm sóc.” Tào Xán Dương nói.
Cứ như vậy mà qua lại, anh ấy và Tần Chi liền sẽ có giao tình.
Bảo đảm ngày nào đó Tần Chi tâm tình tốt sẽ giúp anh ấy giới thiệu vị thần y kia.
Tào Xán Dương âm thầm tính toán, nghĩ đồ trong nhà Tần Chi quá ít, anh ấy rảnh rỗi đi cung tiêu xã tìm chút đồ tốt đưa qua.
"Cậu cũng phải cùng chúng tôi về kinh thành.” Đào Vân Tùng phong khinh vân đạm nói.
Tào Xán Dương:...
Tại sao?
Không, anh ất không đi!
Khoảng cách giữa anh ấy và thần y còn kém chút giao tình thôi.
"Tôi đã liên lạc với viện trưởng Quản, chờ sau khi trở lại kinh thành, hai người các em đều phải qua bên ông ấy kiểm tra cẩn thận thử."
Đào Vân Tùng và An Quỳnh ở chung nhiều năm như vậy, rất ít khi tự quyết định một việc như thế.
Nhưng chuyện của An Quỳnh thật sự làm anh ấy sợ.
Chỉ có chờ viện trưởng Quản kiểm tra xong, xác nhận An Quỳnh không sao, anh ấy mới có thể thật sự yên tâm.
Tào Xán Dương:...
Vậy là anh ấy là nhân tiện?
Anh ấy không muốn bị nhân tiệm đâu, được không?
Sự thật chứng minh, không thể.
Sau khi bọn họ tới đồn công an trấn hàn huyên vài câu với Ngô Mộ Trình canh giữ ở đó, An Quỳnh liền một mình vào phòng thẩm vấn.
Không lâu sau, cô ấy ra ngoài.
Sau khi mấy người tìm một phòng làm việc trống nói chuyện một hồi, đám An Quỳnh liền đè Lý Hắc Tử và Vệ Đoan lên phía bắc.
Sau khi từ nhà ga trở về, Ngô Mộ Trình trực tiếp đi tới gần sơn động Bắc Sơn, đổi ca với công an đã canh gác ở bên kia vài ngày.
Thu hoạch thuận lợi kết thúc, Dương Thụ cho mọi người nghỉ hai ngày.
Tần Chi uyển chuyển từ chối lời mời cô cùng đi lên trên trấn dạo phố thả lỏng, chuẩn bị hai ngày kế tiếp trực tiếp ở trên núi.
Cô vào lúc theo sư phụ ở thế giới kia trảm yêu trừ ma, cũng học rất nhiều thân pháp, lên núi tốc độ vô cùng nhanh.
Đợi đến núi sâu, cô mới dừng lại, chậm rãi hành tẩu ở trong rừng núi, tìm kiếm địa phương thích hợp đặt chân nhất.
Núi ở đây rất kỳ quái, cỏ cây xanh um, cây xanh rợp bóng, nhưng trong núi sâu lại không có mãnh thú qua lại, chỉ có lác đác vài con thỏ sóc từ bên chân cô và bên cây nhanh chóng nhảy qua.
Tần Chi nhìn quanh bốn phía, núi lớn liên miên như vậy, sâu trong đó lại không có mãnh thú, thực sự không hợp.
Nếu nói vì sao Tần Chi xác định như vậy, chuyện này phải quy công cho kiếp trước.
Có một thời gian trời thường xuyên mưa, con trai cô không biết bị làm sao, không có thịt thì không ăn cơm, vô cùng ầm ĩ.
Khe núi Bắc Sơn bên kia chỉ cần trời mưa, đi qua chính là đưa đồ ăn, thịt cá thì đừng nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất