Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống
Chương 45:
Cuộc sống của Tần Chi tuy rằng khổ, nhưng đứa nhỏ rất nhanh sẽ lớn lên, mắt thường có thể thấy được hi vọng, cô lại là loại người rất thông suốt, tuyệt đối sẽ không vào lúc đó đi khe núi Bắc Sơn bắt cá.
Vì thế, cô liền đánh chủ ý tới trên núi.
Vừa mới bắt đầu đương nhiên là thu hoạch gì cũng không có, đại đa số thời gian sẽ sờ soạng rau dại quả dại, lời hay nói hết, dỗ con trai ăn.
Lên núi nhiều lần, cô liền tìm ra phương pháp tìm kiếm tung tích động vật.
Cô phảng phất trời sinh đã am hiểu những thứ này, xuống khe núi Bắc Sơn bắt cá cũng là như vậy, vài lần sau liền nắm giữ phương pháp.
Con trai cô lúc nào cũng tốt một lát, nháo một hồi.
Số lần Tần Chi lên núi cũng càng ngày càng nhiều, thời gian dài, Cửu Sơn này đã bị cô sờ khắp.
Ngoại trừ gà rừng thỏ rừng, cô còn phát hiện rất nhiều dược liệu Đông y phẩm chất tuyệt hảo trong núi sâu.
Những thứ khác không biết, nhân sâm linh chi cô biết, khi còn bé đã từng thấy ở trong tranh liên hoàn.
Nhưng, cô biết đạo lý hoài bích kỳ tội, có nhiều thứ không phải loại phụ nữ độc thân mang theo con như cô nên đụng vào.
Tần Chi nhớ lại từng chút một trong kiếp trước, tay chân nhanh nhẹn đào ra một cây nhân sâm to bằng cánh tay trẻ con.
Ánh mắt đã sắp cười híp lại.
Vì vậy, cô không bao giờ phàn nàn.
Bởi vì, tất cả con đường đi qua đều sẽ nở hoa.
Cô thích hoa nhân sâm nhất!
Tần Chi yêu thích hiếm lạ một hồi mới bỏ vào không gian hệ thống.
Lại hái mấy gốc dược liệu tốt có chút niên đại, cô tìm một nơi linh khí tương đối nồng đậm bắt đầu đả tọa thổ nạp.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, linh khí trong núi sâu này không chỉ nồng đậm hơn chân núi, trong linh khí tựa hồ còn ẩn chứa một cỗ năng lượng khác.
Dù sao Tần Chi hấp thu cực kỳ thông thuận và thoải mái.
Sau hai ngày, Tần Chi hấp thu xong linh lực, liền lấy ra phù bút phù giấy vẽ phù lục, linh lực dùng hết, liền tiếp tục đả tọa thổ nạp.
Hai ngày trôi qua, lượng tồn phù lục trong không gian hệ thống lại nhiều hơn rất nhiều, bản thân căn cơ của cô cũng càng thêm vững chắc.
Nhìn sắc trời, Tần Chi chuẩn bị kết thúc chuyến đi trên núi lần này.
Bắc Sơn - -
"Hoa Cô, Hắc Tử tìm nơi như thế nào, vòng vo như vậy!"
Người đàn ông thân hình thon gầy, sắc mặt tái nhợt bẻ gãy một nhánh cây chặn đường, quay đầu oán giận nói với một người phụ nữ trung niên tướng mạo mộc mạc.
"Lời phế gì đấy, khi chúng ta đi ra, hai người kia còn sống không?" Giọng nữ không kiên nhẫn nói.
"Tôi ra tay cô còn không yên tâm à, bảo đảm bọn họ không chết được, cũng sống không tốt.” Giọng nam đắc ý nói.
"Tôi nói này Hoa Cô, cô cũng quá chiều Hắc Tử rồi, anh ta nói một câu, chúng ta liền ngàn dặm xa xôi tới tiếp ứng, còn phải mang theo hai gánh nặng."
"Cậu thì biết cái gì.” Hoa Cô cười lạnh một tiếng, “Hắc Tử không thể xảy ra chuyện, mà hai người kia vào thời điểm mấu chốt chính là phù bảo mệnh."
Bạch Bì không cho là đúng, nhưng vẫn vỗ ngực nói: "Tôi đánh người bất tỉnh trói lại, còn khóa lại, bên kia lại hẻo lánh, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề."
"Lo lắng như vậy, sao không tự mình động thủ?" Giọng Bạch Bì cực thấp oán giận một câu, sau đó lại tò mò hỏi, "Bọn họ gì cũng không khai, làm sao cô xác định bọn họ nằm vùng?"
Hoa Cô liếc mắt nhìn Bạch Bì, nói: "Chờ cậu trà trộn tới vị trí của tôi, cậu cũng có thể nhận ra."
"Từ nơi này đi ra, hẳn là sắp tới sơn động Hắc Tử nói rồi.” Hoa Cô nhìn bản đồ đơn giản mà Hắc Tử nói.
Gần sơn động, Ngô Mộ Trình đã thay ca mấy lần, tiếp tục ngồi canh.
Vì thế, cô liền đánh chủ ý tới trên núi.
Vừa mới bắt đầu đương nhiên là thu hoạch gì cũng không có, đại đa số thời gian sẽ sờ soạng rau dại quả dại, lời hay nói hết, dỗ con trai ăn.
Lên núi nhiều lần, cô liền tìm ra phương pháp tìm kiếm tung tích động vật.
Cô phảng phất trời sinh đã am hiểu những thứ này, xuống khe núi Bắc Sơn bắt cá cũng là như vậy, vài lần sau liền nắm giữ phương pháp.
Con trai cô lúc nào cũng tốt một lát, nháo một hồi.
Số lần Tần Chi lên núi cũng càng ngày càng nhiều, thời gian dài, Cửu Sơn này đã bị cô sờ khắp.
Ngoại trừ gà rừng thỏ rừng, cô còn phát hiện rất nhiều dược liệu Đông y phẩm chất tuyệt hảo trong núi sâu.
Những thứ khác không biết, nhân sâm linh chi cô biết, khi còn bé đã từng thấy ở trong tranh liên hoàn.
Nhưng, cô biết đạo lý hoài bích kỳ tội, có nhiều thứ không phải loại phụ nữ độc thân mang theo con như cô nên đụng vào.
Tần Chi nhớ lại từng chút một trong kiếp trước, tay chân nhanh nhẹn đào ra một cây nhân sâm to bằng cánh tay trẻ con.
Ánh mắt đã sắp cười híp lại.
Vì vậy, cô không bao giờ phàn nàn.
Bởi vì, tất cả con đường đi qua đều sẽ nở hoa.
Cô thích hoa nhân sâm nhất!
Tần Chi yêu thích hiếm lạ một hồi mới bỏ vào không gian hệ thống.
Lại hái mấy gốc dược liệu tốt có chút niên đại, cô tìm một nơi linh khí tương đối nồng đậm bắt đầu đả tọa thổ nạp.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, linh khí trong núi sâu này không chỉ nồng đậm hơn chân núi, trong linh khí tựa hồ còn ẩn chứa một cỗ năng lượng khác.
Dù sao Tần Chi hấp thu cực kỳ thông thuận và thoải mái.
Sau hai ngày, Tần Chi hấp thu xong linh lực, liền lấy ra phù bút phù giấy vẽ phù lục, linh lực dùng hết, liền tiếp tục đả tọa thổ nạp.
Hai ngày trôi qua, lượng tồn phù lục trong không gian hệ thống lại nhiều hơn rất nhiều, bản thân căn cơ của cô cũng càng thêm vững chắc.
Nhìn sắc trời, Tần Chi chuẩn bị kết thúc chuyến đi trên núi lần này.
Bắc Sơn - -
"Hoa Cô, Hắc Tử tìm nơi như thế nào, vòng vo như vậy!"
Người đàn ông thân hình thon gầy, sắc mặt tái nhợt bẻ gãy một nhánh cây chặn đường, quay đầu oán giận nói với một người phụ nữ trung niên tướng mạo mộc mạc.
"Lời phế gì đấy, khi chúng ta đi ra, hai người kia còn sống không?" Giọng nữ không kiên nhẫn nói.
"Tôi ra tay cô còn không yên tâm à, bảo đảm bọn họ không chết được, cũng sống không tốt.” Giọng nam đắc ý nói.
"Tôi nói này Hoa Cô, cô cũng quá chiều Hắc Tử rồi, anh ta nói một câu, chúng ta liền ngàn dặm xa xôi tới tiếp ứng, còn phải mang theo hai gánh nặng."
"Cậu thì biết cái gì.” Hoa Cô cười lạnh một tiếng, “Hắc Tử không thể xảy ra chuyện, mà hai người kia vào thời điểm mấu chốt chính là phù bảo mệnh."
Bạch Bì không cho là đúng, nhưng vẫn vỗ ngực nói: "Tôi đánh người bất tỉnh trói lại, còn khóa lại, bên kia lại hẻo lánh, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề."
"Lo lắng như vậy, sao không tự mình động thủ?" Giọng Bạch Bì cực thấp oán giận một câu, sau đó lại tò mò hỏi, "Bọn họ gì cũng không khai, làm sao cô xác định bọn họ nằm vùng?"
Hoa Cô liếc mắt nhìn Bạch Bì, nói: "Chờ cậu trà trộn tới vị trí của tôi, cậu cũng có thể nhận ra."
"Từ nơi này đi ra, hẳn là sắp tới sơn động Hắc Tử nói rồi.” Hoa Cô nhìn bản đồ đơn giản mà Hắc Tử nói.
Gần sơn động, Ngô Mộ Trình đã thay ca mấy lần, tiếp tục ngồi canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất