Thập Niên 70: Mỹ Nhân Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống

Chương 8:

Trước Sau
Kiếp trước, anh ấy cũng mạo hiểm tới Bắc Sơn khe núi, chỉ là, khi đó, anh ấy không tìm được Dương Gia Vượng từ nhỏ gọi anh ấy là anh kia, trở thành tiếc nuối cả đời anh ấy.

Tần Chi lướt qua thân ảnh Dương Hướng Quân, nhìn về phía nơi tìm thấy Dương Gia Vượng trong trí nhớ, quả nhiên, gì cũng không thấy.

Đó là một nơi rất kỳ quái, trừ phi đi tới gần, nếu không, cho dù nhìn từ phương hướng nào, đều là điểm mù thị giác.

Tần Chi lấy lại bình tĩnh, quyết định đến gần đó xem thử, nếu như lúc này Dương Gia Vượng còn chưa bị đưa tới nơi này, vậy cô sẽ đi ngược dòng nước tìm kiếm.

“Thanh niên trí thức Tần, nơi này nguy hiểm, mau rời đi.”

Dương Hướng Quân đang tìm người lơ đãng ngẩng đầu, thấy Tần Chi rục rịch muốn xuống núi, lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này, xuống khe núi Bắc Sơn, vạn nhất bị nước chảy vọt vào khe núi chỗ sâu, muốn cứu viện cũng không có khả năng.

Anh ấy tới nơi này tìm kiếm Dương Gia Vượng, cũng là dựa vào thân thủ không tầm thường của mình, nhưng anh ấy cũng sẽ không đi xuống khe núi, chỉ sẽ ở xung quanh này tìm kiếm.

Tần Chi thấy Dương Hướng Quân chú ý tới mình, cũng không có ý cậy mạnh nhất định phải đi xuống.

Cô chỉ vào chỗ mù thị giác hô với Dương Hướng Quân: "Hình như tôi thấy bên kia có một góc áo, nhìn không rõ nên mới muốn đi xem.”

“Cô đừng xuống đây, tôi đi xem thử.”



Dương Hướng Quân lau mặt, nhìn theo hướng ngón tay cô, ánh mắt anh ấy đảo qua nơi này nhiều lần, ngoại trừ vách núi, không thấy gì cả.

Nhớ tới hành động muốn xuống núi vừa rồi của Tần Chi, Dương Hướng Quân quyết định đi tới gần nhìn xem.

Theo mưa càng lúc càng lớn, mực nước bên cạnh khe núi càng dâng lên cao.

Vốn dĩ nơi anh ấy còn có thể thoải mái đứng thẳng, hiện tại đã tràn qua ngực bụng của anh ấy.

Không thể tránh khỏi, hành vi của anh ấy cũng bị cản trở một ít.

Nhưng mà làm quân nhân thì tố chất thân thể của anh ấy không tệ, vòng qua chướng ngại vật từ nơi khác xông tới, thành công đi tới chỗ Tần Chi chỉ.

Anh ấy tới xem thử, chỉ là vì vạn nhất, không nghĩ tới, thật sự thấy được em họ bị kẹt ở bên trong khe hở vách núi!

“Gia Vượng!” Dương Hướng Quân không nhịn được hô lên.

Dương Gia Vượng vô thanh vô tức, đối với Dương Hướng Quân đang kêu gọi không có bất kỳ phản ứng.

Trong lòng Dương Hướng Quân sốt ruột, lập tức lội nước đi qua muốn cứu người ra.

Lúc này mực nước đã tràn đến cổ anh ấy, đồng dạng, Dương Gia Vượng bên kia gần như đã bị tràn qua miệng mũi.

Cũng may, sau khi mất chút sức lực, Dương Gia Vượng thuận lợi được anh ấy "nhổ" ra từ trong khe hở vách đá.



Sau khi thăm dò hơi thở, Dương Hướng Quân thở phào nhẹ nhõm, cũng may, người còn sống.

Tần Chi nhìn mực nước càng lúc càng cao, trong lòng có hơi sốt ruột, nước lớn hơn chút, khe núi nơi này sẽ sinh ra lốc xoáy, đến lúc đó, sẽ càng thêm nguy hiểm.

Cũng may, cũng không lâu lắm, cô đã nhìn thấy Dương Hướng Quân nâng Dương gia Vượng ra khỏi khu mù thị giác.

Mưa to, thấy không rõ biểu tình của Dương Hướng Quân, nhưng thấy anh ấy cẩn thận từng li từng tí lộ miệng mũi Dương Gia Vượng ra mặt nước, có thể thấy được, Dương Gia Vượng hiện tại tất nhiên còn sống.

Khóe miệng Tần Chi khẽ cong, cho thấy tâm tình rất tốt.

Đó là chuyện đầu tiên cô thay đổi khi trở lại tuổi trẻ.

Tin tưởng chỉ cần cô cố gắng, rất nhiều chuyện đều có thể cảy ra thay đổi.

Kiếp trước, Dương Gia Vượng tại sao lại đi lên núi trong trời mưa to, tại sao lại trượt chân bị nước chảy đẩy tới khe núi Bắc Sơn vẫn luôn là một điều bí ẩn.

Kiếp này, bí ẩn này hẳn là có thể giải đáp.

Chỉ là, Tần Chi không biết, giải được bí ẩn này, lại có bí ẩn lớn hơn chưa được giải.

Hiện tại, cô đang thay đổi vận mệnh cho Dương Gia Vượng, vì sẽ không nhìn thấy thím Kim Hạnh và đại đội trưởng tâm như tro tàn mà sẽ thành vui vẻ không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau