Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Chương 18: Nhặt Được Bảo Bối 3
Dịch: Y Na
Trương Huệ nhìn thoáng qua, phát hiện khu phế liệu rất rộng rãi, sân trước và sân sau cách một khoảng, ở giữa có hơn mười căn nhà xếp thành dãy, bên trong bày một ít đồ đạc sách vở, những thứ không có giá trị và không sợ ướt mưa thì chất đống trong sân.
“Cô xem thử cái lu này đi, vẫn còn mới đấy.”
Trương Huệ nhìn theo hướng anh ta chỉ, đúng là một cái lu tốt.
“Tôi cần hai cái.”
“Một đồng một cái, lấy đi.”
“Anh hai Dương, tôi có thể đi dạo trong nhà không?”
Mua Thiên Thanh Đàn là tiện thể, Trương Huệ chủ yếu muốn mua một số đồ nhỏ hiếm lạ khác.
“Được, để tôi mang lu ra ngoài cho cô, cô vào xem trước đi.”
Nói thật, ngoại trừ những thứ vừa nhìn qua đã biết như vàng, bạc, ngọc bích thì Trương Huệ chẳng biết gì nhiều, một đống đồ vật trước mặt, cái gì đáng tiền, cái gì không đáng tiền cô thật sự không biết rõ.
Cô tiện tay cầm một cái bình nhỏ cỡ lòng bàn tay lên, trơn nhẵn không có bút tích, hoàn toàn không nhìn ra gì, cô lại đặt xuống.
Đi dạo một vòng sân sau, ngăn tủ của cô cao 25 cm, xem xét một lượt những món đồ sứ nhỏ có thể bỏ vào đó, không có cái nào có cảm giác như đồ cổ được truyền lại từ xa xưa.
Cuối cùng, cô nhặt được một chiếc bình sứ nhỏ cỡ bàn tay, không biết có phải đồ cổ không, nhưng Trương Huệ thấy màu sắc của chiếc bình sứ rất đẹp, không thể diễn tả cụ thể là màu đỏ gì, đại khái là màu đỏ son.
Đi vòng quanh nhà, sách vở chất đầy ngăn tủ, cô chọn chọn lựa lựa, tìm thấy hai cuốn sách chép tay.
Trương Huệ còn tìm được hai bức tranh từ đống giấy vụn mốc meo, vừa mở ra đã thấy một hòn đá, một cái cây khô được vẽ trên nền giấy vàng nâu, bên trái có bốn dòng chữ và tái bút, còn những khoảng trống ở trái phải phía trên thì bị từng con dấu đỏ bao phủ.
Nhìn thấy mấy chữ Tranh vẽ gỗ đá Đông Pha, nghe tiếng bước chân đến gần, Trương Huệ giật thót tim.
“Cô tìm sách à, trong phòng này không có sách hay, cô qua phòng bên cạnh nhìn xem.”
Anh hai Dương chỉ vào những viên ngói vỡ trên mái nhà: “Hai ngày trước trời mưa, nhà bị ướt, may mà chỉ là giấy vụn, nếu không chúng tôi sẽ phải bồi thường thiệt hại.”
Trương Huệ cười hỏi: “Đám giấy vụn này cũng có tác dụng sao.”
“Đúng vậy, phơi khô để nhóm lửa bếp lò vẫn tốt hơn vỏ thông nhiều.”
Trương Huệ giật mình: “Vậy thì bán những tờ giấy vụn này cho tôi đi.”
“Cô lấy làm gì?”
Trương Huệ cười nói: “Nhóm lửa ạ.”
Anh hai Dương không hiểu nhưng vẫn bán cho cô, tùy tiện lật qua một lượt rồi cho vào bao.
Hai Thiên Thanh Đàn một bình sứ nhỏ, hai cuốn sách và hai bao giấy vụn, tổng cộng không đến ba đồng. Có quá nhiều thứ Trương Huệ không thể cầm đi nên cô đã bỏ ra ba hào, nhờ người trong khu phế liệu giúp chuyển về nhà.
Sau khi tiễn người chuyển lu, Trần Lệ Phương nói với con gái: "Ở nhà không thiếu lu muối đồ, con mua cái này làm gì?”
“Con cần dùng, con muốn lấy một cái đựng ớt ngâm, một cái muối rau.” Trương Huệ tìm đồ ra.
“Con tự làm à.”
“Dạ, con tự làm, dù sao con cũng có nhiều thời gian rảnh, kiếm gì đó làm giết thời gian thôi.”
Rau muối bọn họ ăn đều là do cậu mợ ở quê cho, chưa bao giờ tự làm thử.
“Được rồi, con biết làm ớt ngâm không.”
“Biết ạ, mai con đi chợ mua một ít gừng, ớt đỏ với tỏi tươi về, băm nhỏ rồi thêm muối vào ướp.”
“Con đấy, con gái nhà người ta suốt ngày nghĩ đến việc kiếm phiếu vải may quần áo mới, con lúc nào cũng chỉ quan tâm đến cái miệng của mình.”
“Vậy con phải cảm ơn mẹ rồi.”
“Cảm ơn mẹ cái gì.”
“Cảm ơn mẹ đã sinh con ra xinh đẹp như thế, mặc gì cũng đẹp, bớt được bao nhiêu việc mà.”
Trần Lệ Phương hết sức vui mừng: “Con bé này chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.”
Trần Lệ Phương ôm cái lu để vào góc bếp, khi nào cần thì lấy ra.
“Chị dâu con đâu ạ?”
“Đưa Mập Mạp đến tổ dân phố dán hộp giấy rồi.”
Trương Huệ nhìn thoáng qua, phát hiện khu phế liệu rất rộng rãi, sân trước và sân sau cách một khoảng, ở giữa có hơn mười căn nhà xếp thành dãy, bên trong bày một ít đồ đạc sách vở, những thứ không có giá trị và không sợ ướt mưa thì chất đống trong sân.
“Cô xem thử cái lu này đi, vẫn còn mới đấy.”
Trương Huệ nhìn theo hướng anh ta chỉ, đúng là một cái lu tốt.
“Tôi cần hai cái.”
“Một đồng một cái, lấy đi.”
“Anh hai Dương, tôi có thể đi dạo trong nhà không?”
Mua Thiên Thanh Đàn là tiện thể, Trương Huệ chủ yếu muốn mua một số đồ nhỏ hiếm lạ khác.
“Được, để tôi mang lu ra ngoài cho cô, cô vào xem trước đi.”
Nói thật, ngoại trừ những thứ vừa nhìn qua đã biết như vàng, bạc, ngọc bích thì Trương Huệ chẳng biết gì nhiều, một đống đồ vật trước mặt, cái gì đáng tiền, cái gì không đáng tiền cô thật sự không biết rõ.
Cô tiện tay cầm một cái bình nhỏ cỡ lòng bàn tay lên, trơn nhẵn không có bút tích, hoàn toàn không nhìn ra gì, cô lại đặt xuống.
Đi dạo một vòng sân sau, ngăn tủ của cô cao 25 cm, xem xét một lượt những món đồ sứ nhỏ có thể bỏ vào đó, không có cái nào có cảm giác như đồ cổ được truyền lại từ xa xưa.
Cuối cùng, cô nhặt được một chiếc bình sứ nhỏ cỡ bàn tay, không biết có phải đồ cổ không, nhưng Trương Huệ thấy màu sắc của chiếc bình sứ rất đẹp, không thể diễn tả cụ thể là màu đỏ gì, đại khái là màu đỏ son.
Đi vòng quanh nhà, sách vở chất đầy ngăn tủ, cô chọn chọn lựa lựa, tìm thấy hai cuốn sách chép tay.
Trương Huệ còn tìm được hai bức tranh từ đống giấy vụn mốc meo, vừa mở ra đã thấy một hòn đá, một cái cây khô được vẽ trên nền giấy vàng nâu, bên trái có bốn dòng chữ và tái bút, còn những khoảng trống ở trái phải phía trên thì bị từng con dấu đỏ bao phủ.
Nhìn thấy mấy chữ Tranh vẽ gỗ đá Đông Pha, nghe tiếng bước chân đến gần, Trương Huệ giật thót tim.
“Cô tìm sách à, trong phòng này không có sách hay, cô qua phòng bên cạnh nhìn xem.”
Anh hai Dương chỉ vào những viên ngói vỡ trên mái nhà: “Hai ngày trước trời mưa, nhà bị ướt, may mà chỉ là giấy vụn, nếu không chúng tôi sẽ phải bồi thường thiệt hại.”
Trương Huệ cười hỏi: “Đám giấy vụn này cũng có tác dụng sao.”
“Đúng vậy, phơi khô để nhóm lửa bếp lò vẫn tốt hơn vỏ thông nhiều.”
Trương Huệ giật mình: “Vậy thì bán những tờ giấy vụn này cho tôi đi.”
“Cô lấy làm gì?”
Trương Huệ cười nói: “Nhóm lửa ạ.”
Anh hai Dương không hiểu nhưng vẫn bán cho cô, tùy tiện lật qua một lượt rồi cho vào bao.
Hai Thiên Thanh Đàn một bình sứ nhỏ, hai cuốn sách và hai bao giấy vụn, tổng cộng không đến ba đồng. Có quá nhiều thứ Trương Huệ không thể cầm đi nên cô đã bỏ ra ba hào, nhờ người trong khu phế liệu giúp chuyển về nhà.
Sau khi tiễn người chuyển lu, Trần Lệ Phương nói với con gái: "Ở nhà không thiếu lu muối đồ, con mua cái này làm gì?”
“Con cần dùng, con muốn lấy một cái đựng ớt ngâm, một cái muối rau.” Trương Huệ tìm đồ ra.
“Con tự làm à.”
“Dạ, con tự làm, dù sao con cũng có nhiều thời gian rảnh, kiếm gì đó làm giết thời gian thôi.”
Rau muối bọn họ ăn đều là do cậu mợ ở quê cho, chưa bao giờ tự làm thử.
“Được rồi, con biết làm ớt ngâm không.”
“Biết ạ, mai con đi chợ mua một ít gừng, ớt đỏ với tỏi tươi về, băm nhỏ rồi thêm muối vào ướp.”
“Con đấy, con gái nhà người ta suốt ngày nghĩ đến việc kiếm phiếu vải may quần áo mới, con lúc nào cũng chỉ quan tâm đến cái miệng của mình.”
“Vậy con phải cảm ơn mẹ rồi.”
“Cảm ơn mẹ cái gì.”
“Cảm ơn mẹ đã sinh con ra xinh đẹp như thế, mặc gì cũng đẹp, bớt được bao nhiêu việc mà.”
Trần Lệ Phương hết sức vui mừng: “Con bé này chỉ giỏi khua môi múa mép thôi.”
Trần Lệ Phương ôm cái lu để vào góc bếp, khi nào cần thì lấy ra.
“Chị dâu con đâu ạ?”
“Đưa Mập Mạp đến tổ dân phố dán hộp giấy rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất