Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Chương 28: Em Có Muốn Hẹn Hò Với Tôi Không 1
Dịch: Y Na
Giang Minh Ngạn đứng lên nói: “Chú dì, chúng cháu xin phép ra ngoài trước.”
Mập Mạp giơ tay nhỏ lên: “Cô ơi, trứng của cô.”
“Cho con ăn.”
“A.”
Bạn nhỏ Trương Bàn Bàn (Mập Mạp) hôm nay vui vẻ ăn hai quả trứng, lát nữa cậu nhất định phải nói với Thạch Thạch và Nhị Nha là sáng nay mình được ăn hai quả trứng gà.
Mắt thấy người đi, Trần Lệ Phương khó hiểu hỏi con trai thứ: “Con nói xem, em gái con hẹn Tiểu Giang người ta đi dạo mà lại tỏ vẻ không tình nguyện, đầu óc nó có vấn đề à.”
Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Sơn gật gật đầu, bọn họ cũng thấy thế, dù sao vẫn là em gái ruột nên không tiện nói ra.
Lưu Lị nhất thời cạn lời, chẳng lẽ cô ấy là người duy nhất trong nhà nhận ra em chồng chỉ đang xấu hổ thôi sao?
“Thế là hai đứa chúng nó tiến tới với nhau rồi à?”
Ai biết được, có nghe em gái nói gì đâu.
Cả nhà đều lo lắng cho tiến độ phát triển của hai người, bản thân Trương Huệ cũng đang chật vật.
Ở thời đại này, nam nữ cùng nhau đi dạo trước mặt mọi người, không làm gì nghiêm túc, chỉ tùy tiện đi dạo, không phải là hẹn hò thì là gì?
Xã hội hiện tại khác xa hai mươi năm sau.
Trai xinh gái đẹp, hai người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hai người lang thang không mục đích về phía nam thành phố, đi ngang qua cửa cửa hàng bách hóa.
“Cô Trương, cô với đối tượng đi đâu vậy?”
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Huệ lập tức quay đầu lại, hay lắm, là con nhóc thối Thẩm Yến này.
Thẩm Yến cười hì hì, không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tuệ: “Đối tượng của Trương Huệ, thứ hai văn phòng chúng tôi có được ăn dưa hấu không?”
“Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Giang Minh Ngạn cười bước về phía Trương Huệ một bước, hai người cơ hồ vai sóng vai.
Thẩm Yến hài lòng: “Anh đưa riêng cho cô Trương đi, tôi sợ chúng tôi ăn nhiều quá cậu ấy không vui.”
“Tôi vui hay không cũng không ảnh hưởng cậu ăn vui vẻ.” Trương Huệ không vui.
Thẩm Yến cười ha ha: “Đừng tức giận mà, ngày mai tôi mang dưa hấu đến trường, cho cậu ăn một nửa.”
Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Chúng tôi còn có việc, đi thôi.”
Trương Huệ thuận tay kéo Giang Minh Ngạn, Giang Minh Ngạn cao như vậy lại bị cô kéo đi.
Đi được một đoạn xa, có người phía trước đi tới tò mò nhìn Trương Huệ, Trương Huệ mới muộn màng nhận ra mà buông tay.
Giang Minh Ngạn cười thở dài: “Trương Huệ, tôi có lời muốn nói với em.”
“Lời gì.”
Trương Huệ né tránh ánh mắt của anh: “Để nói sau đi, trên đường nhiều người như vậy.”
“Vậy chúng ta đến Dốc Tình Nhân đi, tôi chỉ nghe nói chứ chưa từng đi qua.”
“Đừng, nơi đó chẳng có gì hay ho cả. Anh muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Tôi thích em, muốn hẹn hò cùng em, em biết mà.
Tôi không biết hôm qua em đột nhiên nghĩ tới hay là cân nhắc lâu rồi, nhưng em chủ động hẹn tôi, nghĩa là em đồng ý làm đối tượng của tôi rồi đúng không.”
Hai câu liên tiếp ném thẳng vào mặt, Trương Huệ thậm chí còn không có cơ hội rút lui, cô hơi luống cuống.
“Có phải không?” Giọng điệu của Giang Minh Ngạn vừa dịu dàng vừa kiên định, không cho phép cô trốn tránh.
Giang Minh Ngạn cắn mãi không buông, Trương Huệ nghiến răng giậm chân một cái: “Sao anh lại thích tôi, anh thích tôi từ bao giờ.”
Thích thì cần gì lý do, thích thì thích thôi.
Thích bao giờ, có thể là khi thấy cô cãi nhau kịch liệt với Chu Chấn, vừa xảo quyệt vừa rõ ràng, vừa đấm vừa xoa, khiến anh thấy đáng yêu hết mức.
Trương Huệ kinh ngạc há hốc mồm, lời tỏ tình của Giang Minh Ngạn khiến cô một lần nữa hiểu rằng kiếp này thực sự không giống kiếp trước.
Cô nên quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Giang Minh Ngạn đến gần cô, hai người mặt đối mặt, gần như nghe được hô hấp của nhau: “Vậy đổi lại tôi hỏi em, em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Muốn, cô muốn hẹn hò với anh, cho dù quá khứ hay tương lai có ra sao, bây giờ cô rất muốn.
Giang Minh Ngạn đứng lên nói: “Chú dì, chúng cháu xin phép ra ngoài trước.”
Mập Mạp giơ tay nhỏ lên: “Cô ơi, trứng của cô.”
“Cho con ăn.”
“A.”
Bạn nhỏ Trương Bàn Bàn (Mập Mạp) hôm nay vui vẻ ăn hai quả trứng, lát nữa cậu nhất định phải nói với Thạch Thạch và Nhị Nha là sáng nay mình được ăn hai quả trứng gà.
Mắt thấy người đi, Trần Lệ Phương khó hiểu hỏi con trai thứ: “Con nói xem, em gái con hẹn Tiểu Giang người ta đi dạo mà lại tỏ vẻ không tình nguyện, đầu óc nó có vấn đề à.”
Hai anh em Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Sơn gật gật đầu, bọn họ cũng thấy thế, dù sao vẫn là em gái ruột nên không tiện nói ra.
Lưu Lị nhất thời cạn lời, chẳng lẽ cô ấy là người duy nhất trong nhà nhận ra em chồng chỉ đang xấu hổ thôi sao?
“Thế là hai đứa chúng nó tiến tới với nhau rồi à?”
Ai biết được, có nghe em gái nói gì đâu.
Cả nhà đều lo lắng cho tiến độ phát triển của hai người, bản thân Trương Huệ cũng đang chật vật.
Ở thời đại này, nam nữ cùng nhau đi dạo trước mặt mọi người, không làm gì nghiêm túc, chỉ tùy tiện đi dạo, không phải là hẹn hò thì là gì?
Xã hội hiện tại khác xa hai mươi năm sau.
Trai xinh gái đẹp, hai người đi cùng nhau đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hai người lang thang không mục đích về phía nam thành phố, đi ngang qua cửa cửa hàng bách hóa.
“Cô Trương, cô với đối tượng đi đâu vậy?”
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Huệ lập tức quay đầu lại, hay lắm, là con nhóc thối Thẩm Yến này.
Thẩm Yến cười hì hì, không hề sợ khuôn mặt lạnh lùng của Trương Tuệ: “Đối tượng của Trương Huệ, thứ hai văn phòng chúng tôi có được ăn dưa hấu không?”
“Có, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.” Giang Minh Ngạn cười bước về phía Trương Huệ một bước, hai người cơ hồ vai sóng vai.
Thẩm Yến hài lòng: “Anh đưa riêng cho cô Trương đi, tôi sợ chúng tôi ăn nhiều quá cậu ấy không vui.”
“Tôi vui hay không cũng không ảnh hưởng cậu ăn vui vẻ.” Trương Huệ không vui.
Thẩm Yến cười ha ha: “Đừng tức giận mà, ngày mai tôi mang dưa hấu đến trường, cho cậu ăn một nửa.”
Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Chúng tôi còn có việc, đi thôi.”
Trương Huệ thuận tay kéo Giang Minh Ngạn, Giang Minh Ngạn cao như vậy lại bị cô kéo đi.
Đi được một đoạn xa, có người phía trước đi tới tò mò nhìn Trương Huệ, Trương Huệ mới muộn màng nhận ra mà buông tay.
Giang Minh Ngạn cười thở dài: “Trương Huệ, tôi có lời muốn nói với em.”
“Lời gì.”
Trương Huệ né tránh ánh mắt của anh: “Để nói sau đi, trên đường nhiều người như vậy.”
“Vậy chúng ta đến Dốc Tình Nhân đi, tôi chỉ nghe nói chứ chưa từng đi qua.”
“Đừng, nơi đó chẳng có gì hay ho cả. Anh muốn nói cái gì thì nói đi.”
“Tôi thích em, muốn hẹn hò cùng em, em biết mà.
Tôi không biết hôm qua em đột nhiên nghĩ tới hay là cân nhắc lâu rồi, nhưng em chủ động hẹn tôi, nghĩa là em đồng ý làm đối tượng của tôi rồi đúng không.”
Hai câu liên tiếp ném thẳng vào mặt, Trương Huệ thậm chí còn không có cơ hội rút lui, cô hơi luống cuống.
“Có phải không?” Giọng điệu của Giang Minh Ngạn vừa dịu dàng vừa kiên định, không cho phép cô trốn tránh.
Giang Minh Ngạn cắn mãi không buông, Trương Huệ nghiến răng giậm chân một cái: “Sao anh lại thích tôi, anh thích tôi từ bao giờ.”
Thích thì cần gì lý do, thích thì thích thôi.
Thích bao giờ, có thể là khi thấy cô cãi nhau kịch liệt với Chu Chấn, vừa xảo quyệt vừa rõ ràng, vừa đấm vừa xoa, khiến anh thấy đáng yêu hết mức.
Trương Huệ kinh ngạc há hốc mồm, lời tỏ tình của Giang Minh Ngạn khiến cô một lần nữa hiểu rằng kiếp này thực sự không giống kiếp trước.
Cô nên quên đi quá khứ và bắt đầu một cuộc sống mới.
Giang Minh Ngạn đến gần cô, hai người mặt đối mặt, gần như nghe được hô hấp của nhau: “Vậy đổi lại tôi hỏi em, em có muốn hẹn hò với tôi không?”
Muốn, cô muốn hẹn hò với anh, cho dù quá khứ hay tương lai có ra sao, bây giờ cô rất muốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất