Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Chương 35: Công Xã Tiểu Thanh Sơn 3
Dịch: Y Na
Ở nông thôn, các cặp vợ chồng có ba bốn con là chuyện bình thường, một nhà có thể có tới sáu bảy anh chị em. Trần Giác từng đi học, có chút kiến thức, biết năng lực của mình có hạn, muốn nuôi con thì không được sinh nhiều con.
Lần đầu tiên đã sinh đôi hai đứa con trai, Trần Giác không nói một lời liền đi triệt sản, dốc lòng nuôi hai con. Hai đứa con trai cũng giống ông ấy, thông minh nhưng lại không giỏi học hành, cũng may vẫn lên được cấp ba.
Trương Huệ cười nói: “Mợ đang nấu cơm ạ, vừa vặn con mang thịt theo, chúng ta ăn khoai tây xào thịt đi.”
“Con thấy được đấy.” Trần Dương cười với mẹ: “Ăn hết đi đừng giữ lại, trời nóng thế này để đến mai thì hỏng mất.”
Trần Lập đồng ý với anh trai: “Để trong bụng là an toàn nhất.”
“Mấy đứa khôn thật đấy, làm như mẹ không biết.” Hồ Tú mắng con trai, cười gọi Trương Huệ vào nhà.
“Con ngồi xe cả đoạn đường chắc mệt lắm.”
“Không mệt ạ, con đi sớm, lúc ra cửa còn chưa thấy mặt trời.”
“Sao con lại đi một mình, cha mẹ con đâu, mẹ con rảnh rỗi ở nhà, cha con cũng được nghỉ hè, phải đi cùng chứ.”
Trần Giác dừng xe, cũng nói: “Vừa rồi tôi cũng hỏi như vậy, hai vợ chồng anh chị đều bận.”
Trần Dương mở túi, lấy một viên kẹo ra bóc vỏ, đút cho mẹ mình ăn trước: “Mẹ ăn thử đi, kẹo sữa đấy.”
Hồ Tú nhấp một miếng: “Ngọt quá, ăn rất ngon.”
Trần Lập nhìn bao bì nói: “Không phải thỏ trắng.”
“Không phải, là người nhà Giang Minh Ngạn gửi tới, kẹo sữa từ thảo nguyên.”
“Giang Minh Ngạn là ai?”
Trương Huệ lại phải giới thiệu Giang Minh Ngạn, thế là Chu Chấn, đối tượng cũ lại bị mắng.
“Vất vả lắm mới đến một lần, Huệ Huệ ở lại hai ngày nhé, mấy hôm nay mơ trên núi đã bắt đầu chín rồi, đợi chín ngọt nhất thì hái một giỏ mang về cho cha mẹ con ăn.”
“Dạ, con muốn ở lại đến cuối tháng mới về cơ.”
Trần Giác trừng mắt nhìn hai đứa con trai chỉ biết ăn: “Nghe thấy chưa, tranh thủ lúc chị họ mấy đứa rảnh rỗi thì hỏi bài tập về nhà đi, nếu không thuận lợi tốt nghiệp cấp ba thì cha đánh gãy chân chó các con.”
Trần Lập cúi đầu khom lưng, ài, cha là cha con, cha nói gì cũng đúng.
Trương Huệ cười khúc khích, hai đứa em họ này ngốc quá.
“Huệ Huệ ở phòng cũ của mẹ con nhé, hôm qua mợ mới quét dọn xong, đệm chăn cũng đã khô, có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Cảm ơn mợ ạ.”
Ông nội Trương Huệ chỉ sinh một trai một gái, vất vả cả đời tích lũy ra sáu gian nhà ngói lớn, lúc mới xây nhà đã thỏa thuận với con trai và con dâu, cho dù thế nào cũng không được động vào phòng của con gái.
Mặc dù lời nói của ông cụ rất chân thành, nhưng bao nhiêu năm như vậy mà Hồ Tú vẫn không động vào phòng Trần Lệ Phương, Trương Huệ vẫn ghi nhớ tình cảm của mợ.
Cũng chính vì Trần Giác và Hồ Tú luôn nghĩ đến cô em Trần Lệ Phương này, nên quan hệ hai nhà mới thân thiết như thế, chuyện gì cũng giúp đỡ lẫn nhau.
Hồ Tú khoát tay nói: “Đều là người một nhà khách sáo với nhau làm gì, con tự dọn giường chiếu đi, mợ vào nấu cơm trước.”
“Dạ.”
Trần Dương nhảy dựng lên: “Chị họ, để em ôm chăn cho chị.”
Trần Lập đi vào bếp: “Mẹ, con giúp mẹ nhóm lửa.”
Hồ Tú mắng: “Cái đồ ham ăn nhà con, giúp mẹ nhóm lửa là cái gì, nấu cơm con không ăn sao?”
“He he, con sai rồi, mẹ đừng tức giận.”
“Trưa nay con rửa bát.”
“Con rửa con rửa.” Trong đầu Trần Lập bây giờ đều là thịt, rửa bát có là gì.
Trương Huệ mở cửa chính và cửa sổ phòng ra, nghe thấy mợ và em họ nói chuyện thì bật cười.
Đúng là hoài niệm.
Hoài niệm người thân, càng hoài niệm nhân sâm mọc đâu đó phía sau núi.
Khoai tây xào thịt, Hồ Tú rán thịt mỡ, hai cân thịt mỡ ép được non nửa bát mỡ heo đặt sang một bên.
Trần Lập bĩu môi: “Mẹ, đây có phải khoai tây xào thịt đâu, đây là khoai tây xào tóp mỡ thì có.”
Ở nông thôn, các cặp vợ chồng có ba bốn con là chuyện bình thường, một nhà có thể có tới sáu bảy anh chị em. Trần Giác từng đi học, có chút kiến thức, biết năng lực của mình có hạn, muốn nuôi con thì không được sinh nhiều con.
Lần đầu tiên đã sinh đôi hai đứa con trai, Trần Giác không nói một lời liền đi triệt sản, dốc lòng nuôi hai con. Hai đứa con trai cũng giống ông ấy, thông minh nhưng lại không giỏi học hành, cũng may vẫn lên được cấp ba.
Trương Huệ cười nói: “Mợ đang nấu cơm ạ, vừa vặn con mang thịt theo, chúng ta ăn khoai tây xào thịt đi.”
“Con thấy được đấy.” Trần Dương cười với mẹ: “Ăn hết đi đừng giữ lại, trời nóng thế này để đến mai thì hỏng mất.”
Trần Lập đồng ý với anh trai: “Để trong bụng là an toàn nhất.”
“Mấy đứa khôn thật đấy, làm như mẹ không biết.” Hồ Tú mắng con trai, cười gọi Trương Huệ vào nhà.
“Con ngồi xe cả đoạn đường chắc mệt lắm.”
“Không mệt ạ, con đi sớm, lúc ra cửa còn chưa thấy mặt trời.”
“Sao con lại đi một mình, cha mẹ con đâu, mẹ con rảnh rỗi ở nhà, cha con cũng được nghỉ hè, phải đi cùng chứ.”
Trần Giác dừng xe, cũng nói: “Vừa rồi tôi cũng hỏi như vậy, hai vợ chồng anh chị đều bận.”
Trần Dương mở túi, lấy một viên kẹo ra bóc vỏ, đút cho mẹ mình ăn trước: “Mẹ ăn thử đi, kẹo sữa đấy.”
Hồ Tú nhấp một miếng: “Ngọt quá, ăn rất ngon.”
Trần Lập nhìn bao bì nói: “Không phải thỏ trắng.”
“Không phải, là người nhà Giang Minh Ngạn gửi tới, kẹo sữa từ thảo nguyên.”
“Giang Minh Ngạn là ai?”
Trương Huệ lại phải giới thiệu Giang Minh Ngạn, thế là Chu Chấn, đối tượng cũ lại bị mắng.
“Vất vả lắm mới đến một lần, Huệ Huệ ở lại hai ngày nhé, mấy hôm nay mơ trên núi đã bắt đầu chín rồi, đợi chín ngọt nhất thì hái một giỏ mang về cho cha mẹ con ăn.”
“Dạ, con muốn ở lại đến cuối tháng mới về cơ.”
Trần Giác trừng mắt nhìn hai đứa con trai chỉ biết ăn: “Nghe thấy chưa, tranh thủ lúc chị họ mấy đứa rảnh rỗi thì hỏi bài tập về nhà đi, nếu không thuận lợi tốt nghiệp cấp ba thì cha đánh gãy chân chó các con.”
Trần Lập cúi đầu khom lưng, ài, cha là cha con, cha nói gì cũng đúng.
Trương Huệ cười khúc khích, hai đứa em họ này ngốc quá.
“Huệ Huệ ở phòng cũ của mẹ con nhé, hôm qua mợ mới quét dọn xong, đệm chăn cũng đã khô, có thể nghỉ ngơi rồi.”
“Cảm ơn mợ ạ.”
Ông nội Trương Huệ chỉ sinh một trai một gái, vất vả cả đời tích lũy ra sáu gian nhà ngói lớn, lúc mới xây nhà đã thỏa thuận với con trai và con dâu, cho dù thế nào cũng không được động vào phòng của con gái.
Mặc dù lời nói của ông cụ rất chân thành, nhưng bao nhiêu năm như vậy mà Hồ Tú vẫn không động vào phòng Trần Lệ Phương, Trương Huệ vẫn ghi nhớ tình cảm của mợ.
Cũng chính vì Trần Giác và Hồ Tú luôn nghĩ đến cô em Trần Lệ Phương này, nên quan hệ hai nhà mới thân thiết như thế, chuyện gì cũng giúp đỡ lẫn nhau.
Hồ Tú khoát tay nói: “Đều là người một nhà khách sáo với nhau làm gì, con tự dọn giường chiếu đi, mợ vào nấu cơm trước.”
“Dạ.”
Trần Dương nhảy dựng lên: “Chị họ, để em ôm chăn cho chị.”
Trần Lập đi vào bếp: “Mẹ, con giúp mẹ nhóm lửa.”
Hồ Tú mắng: “Cái đồ ham ăn nhà con, giúp mẹ nhóm lửa là cái gì, nấu cơm con không ăn sao?”
“He he, con sai rồi, mẹ đừng tức giận.”
“Trưa nay con rửa bát.”
“Con rửa con rửa.” Trong đầu Trần Lập bây giờ đều là thịt, rửa bát có là gì.
Trương Huệ mở cửa chính và cửa sổ phòng ra, nghe thấy mợ và em họ nói chuyện thì bật cười.
Đúng là hoài niệm.
Hoài niệm người thân, càng hoài niệm nhân sâm mọc đâu đó phía sau núi.
Khoai tây xào thịt, Hồ Tú rán thịt mỡ, hai cân thịt mỡ ép được non nửa bát mỡ heo đặt sang một bên.
Trần Lập bĩu môi: “Mẹ, đây có phải khoai tây xào thịt đâu, đây là khoai tây xào tóp mỡ thì có.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất