Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Chương 44: Hôn Hôn 4
Dịch: Y Na
“Tiểu Giang, ăn nhiều một chút, hôm nay con vất vả rồi.”
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Trần Giác rất thích Giang Minh Ngạn, khỏi cần phải nói, Giang Minh Ngạn đối với cháu gái ông ấy quá tốt, hơn thằng họ Chu kia cả nghìn lần.
“Cảm ơn cậu ạ.”
Trần Dương và Trần Lập cười ra tiếng, người này rất biết nói chuyện.
“Huệ Huệ, đây là?”
Trương Tuệ có chút thẹn thùng, Giang Minh Ngạn cười nói: “Hai chúng con đã tính toán kết hôn rồi, chờ chọn được ngày lành tháng tốt cầu hôn sẽ quay về xin cha mẹ quyết định thời gian.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Giác vỗ vỗ vai Giang Minh Ngạn: “Thằng nhóc này, mặc dù hôm nay là lần đầu gặp nhưng cậu thấy con rất đáng tin, chờ hai đứa kết hôn, cậu sẽ tặng hai đứa một món quà lớn.”
Trương Huệ vội vàng từ chối: “Không cần đâu cậu, thay vì tặng quà lớn thì cậu đóng cho con một cái tủ trang điểm đi, con thích cái đó.”
Trần Giác cười lớn: “Lúc mẹ con lấy chồng, ông ngoại con cũng đóng một cặp tủ năm ngăn, con muốn không?”
Cô có rồi.
“Cậu cứ xem mà làm ạ, chỉ cần cậu làm con đều thích.”
Đôi mắt thanh tú của Hồ Tú mang ý cười: “Con bé này giỏi nói chuyện thật.”
Giang Minh Ngạn ngồi ở một bên cười, cô gái ngốc này, ngoài miệng không chịu nhưng trong lòng đã sớm ưng anh rồi.
Thịt thỏ rất ngon, để chiên thịt thỏ, Hồ Tú phải cắn răng dùng ba lạng dầu hạt cải, xào thịt thỏ vàng đều, sau đó rắc ớt băm, tiêu xanh, gừng, tỏi các loại rồi xào đến khi dậy mùi thơm mới cho nước vào đun nhỏ lửa, cuối cùng là thêm muối vừa ăn.
Vị quá ngon, không nói thịt thỏ, ngay cả khoai tây nấu chung cũng ngon rớt đầu lưỡi.
Vui vẻ ăn cơm xong thì cũng đã muộn, Trương Huệ đánh răng rửa mặt xong cảm thấy buồn ngủ, Giang Minh Ngạn bế cô về phòng ngủ.
Đóng cửa ra ngoài, Giang Minh Ngạn đi vào nhà chính, gọi cậu.
Trần Giác thay đổi vẻ mặt vui mừng vừa rồi, thái độ nghiêm túc: “Vừa rồi Huệ Huy nhắc đến người tên là Thái Hoa.”
“Vâng, lúc ấy con thấy người đó đến gần Huệ Huệ, Huệ Huệ sợ đến mức tránh đi."
“Thằng khốn nạn này.” Trần Giác tức giận.
“Con yên tâm, ở công xã Tiểu Thanh Sơn nhỏ bé này, Trần Giác cậu có rất nhiều cách để đối phó với mấy thằng khốn nạn.”
“Đương nhiên là con tin cậu.”
Giang Minh Ngạn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người có ý đồ với Huệ Huệ.
Thái Hoa cảm thấy mình chỉ muốn làm quen với Trương Huệ chứ không làm gì sai, anh ta nghĩ Trần Giác sẽ không dám làm gì mình nên sáng hôm sau, ăn uống xong lại lười biếng đi điểm danh.
Anh ta muốn điểm danh nhưng đội trưởng không cho phép.
“Hôm qua có người đến công xã báo cáo đại đội chúng ta, nói đại đội chúng ta lơ là trong việc quản lý thanh niên trí thức, một số thanh niên trí thức không chỉ không tự tiến bộ mà còn hủy hoại thanh danh của toàn bộ thanh niên trí thức trong đại đội, sau này có chuyện về thành phố, tiến cử lên đại học chắc chắn cũng không đến lượt chúng ta.”
Nghe vậy, đội trưởng còn chưa dứt lời, tất cả thanh niên trí thức trong đại đội đều trực tiếp trừng mắt nhìn chằm chằm Thái Hoa.
Thái Hoa cười nhạo: “Nhìn tôi làm gì, mấy người nghĩ cái quái gì thế, đều đã đến đây làm nông dân còn mơ mộng trở về sao?”
Đội trưởng nói tiếp: “Nghe nói cuối năm công xã chúng ta có suất về thành phố.”
Thái Hoa không tin: “Đừng ảo tưởng, không đến lượt mấy người đâu.”
Nhóm thanh niên trí thức tức giận không thôi: “Chính cậu phá hỏng cơ hội của chúng ta còn dám nói ra như vậy.”
Thái Hoa bỗng trở thành kẻ thù công khai của toàn bộ thanh niên trí thức trong đại đội, lũ chó săn ăn nhờ ở đậu Thái Hoa cũng không dám lên tiếng thay Thái Hoa.
Lúc xuống đất làm việc, Thái Hoa nhanh chóng biết điều, trước đây anh ta lười biếng không có gì là lạ, hôm nay thì hay rồi, mới chỉ dừng lại vươn vai một cái, đã lập tức có người báo cáo với tổ trưởng, nói anh ta cản trở công việc.
“Tiểu Giang, ăn nhiều một chút, hôm nay con vất vả rồi.”
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Trần Giác rất thích Giang Minh Ngạn, khỏi cần phải nói, Giang Minh Ngạn đối với cháu gái ông ấy quá tốt, hơn thằng họ Chu kia cả nghìn lần.
“Cảm ơn cậu ạ.”
Trần Dương và Trần Lập cười ra tiếng, người này rất biết nói chuyện.
“Huệ Huệ, đây là?”
Trương Tuệ có chút thẹn thùng, Giang Minh Ngạn cười nói: “Hai chúng con đã tính toán kết hôn rồi, chờ chọn được ngày lành tháng tốt cầu hôn sẽ quay về xin cha mẹ quyết định thời gian.”
“Vậy thì tốt.”
Trần Giác vỗ vỗ vai Giang Minh Ngạn: “Thằng nhóc này, mặc dù hôm nay là lần đầu gặp nhưng cậu thấy con rất đáng tin, chờ hai đứa kết hôn, cậu sẽ tặng hai đứa một món quà lớn.”
Trương Huệ vội vàng từ chối: “Không cần đâu cậu, thay vì tặng quà lớn thì cậu đóng cho con một cái tủ trang điểm đi, con thích cái đó.”
Trần Giác cười lớn: “Lúc mẹ con lấy chồng, ông ngoại con cũng đóng một cặp tủ năm ngăn, con muốn không?”
Cô có rồi.
“Cậu cứ xem mà làm ạ, chỉ cần cậu làm con đều thích.”
Đôi mắt thanh tú của Hồ Tú mang ý cười: “Con bé này giỏi nói chuyện thật.”
Giang Minh Ngạn ngồi ở một bên cười, cô gái ngốc này, ngoài miệng không chịu nhưng trong lòng đã sớm ưng anh rồi.
Thịt thỏ rất ngon, để chiên thịt thỏ, Hồ Tú phải cắn răng dùng ba lạng dầu hạt cải, xào thịt thỏ vàng đều, sau đó rắc ớt băm, tiêu xanh, gừng, tỏi các loại rồi xào đến khi dậy mùi thơm mới cho nước vào đun nhỏ lửa, cuối cùng là thêm muối vừa ăn.
Vị quá ngon, không nói thịt thỏ, ngay cả khoai tây nấu chung cũng ngon rớt đầu lưỡi.
Vui vẻ ăn cơm xong thì cũng đã muộn, Trương Huệ đánh răng rửa mặt xong cảm thấy buồn ngủ, Giang Minh Ngạn bế cô về phòng ngủ.
Đóng cửa ra ngoài, Giang Minh Ngạn đi vào nhà chính, gọi cậu.
Trần Giác thay đổi vẻ mặt vui mừng vừa rồi, thái độ nghiêm túc: “Vừa rồi Huệ Huy nhắc đến người tên là Thái Hoa.”
“Vâng, lúc ấy con thấy người đó đến gần Huệ Huệ, Huệ Huệ sợ đến mức tránh đi."
“Thằng khốn nạn này.” Trần Giác tức giận.
“Con yên tâm, ở công xã Tiểu Thanh Sơn nhỏ bé này, Trần Giác cậu có rất nhiều cách để đối phó với mấy thằng khốn nạn.”
“Đương nhiên là con tin cậu.”
Giang Minh Ngạn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người có ý đồ với Huệ Huệ.
Thái Hoa cảm thấy mình chỉ muốn làm quen với Trương Huệ chứ không làm gì sai, anh ta nghĩ Trần Giác sẽ không dám làm gì mình nên sáng hôm sau, ăn uống xong lại lười biếng đi điểm danh.
Anh ta muốn điểm danh nhưng đội trưởng không cho phép.
“Hôm qua có người đến công xã báo cáo đại đội chúng ta, nói đại đội chúng ta lơ là trong việc quản lý thanh niên trí thức, một số thanh niên trí thức không chỉ không tự tiến bộ mà còn hủy hoại thanh danh của toàn bộ thanh niên trí thức trong đại đội, sau này có chuyện về thành phố, tiến cử lên đại học chắc chắn cũng không đến lượt chúng ta.”
Nghe vậy, đội trưởng còn chưa dứt lời, tất cả thanh niên trí thức trong đại đội đều trực tiếp trừng mắt nhìn chằm chằm Thái Hoa.
Thái Hoa cười nhạo: “Nhìn tôi làm gì, mấy người nghĩ cái quái gì thế, đều đã đến đây làm nông dân còn mơ mộng trở về sao?”
Đội trưởng nói tiếp: “Nghe nói cuối năm công xã chúng ta có suất về thành phố.”
Thái Hoa không tin: “Đừng ảo tưởng, không đến lượt mấy người đâu.”
Nhóm thanh niên trí thức tức giận không thôi: “Chính cậu phá hỏng cơ hội của chúng ta còn dám nói ra như vậy.”
Thái Hoa bỗng trở thành kẻ thù công khai của toàn bộ thanh niên trí thức trong đại đội, lũ chó săn ăn nhờ ở đậu Thái Hoa cũng không dám lên tiếng thay Thái Hoa.
Lúc xuống đất làm việc, Thái Hoa nhanh chóng biết điều, trước đây anh ta lười biếng không có gì là lạ, hôm nay thì hay rồi, mới chỉ dừng lại vươn vai một cái, đã lập tức có người báo cáo với tổ trưởng, nói anh ta cản trở công việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất