Thập Niên 70: Mỹ Nhân Trèo Cành Cao
Chương 45: Cháu Dâu Nhỏ Nhà Ta Xinh Đẹp Quá 1
Dịch: Y Na
Không biết suốt buổi sáng đã bị tổ trưởng mắng bao nhiêu lần, đồng thời còn bị phạt kéo dài thời gian làm việc để bù lại khoảng thời gian anh ta lười biếng.
Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc dưới sự giám sát, anh ta đau lưng trở về điểm thanh niên trí thức, đừng nói cơm phần anh ta mà canh cũng không còn một ngụm, nồi đều bị vét sạch sẽ.
“Mấy người nhắm vào tôi.” Thái Hoa cười lạnh.
Đám người trong điểm thanh niên trí thức không nói lời nào.
Thái Hoa vào phòng mở rương lấy ra một gói bánh quy sữa bò: “Tôi không thiếu tiền không thiếu ăn, mấy người nghĩ có thể bắt nạt được tôi sao, buồn cười.”
Giang Minh Ngạn luôn suy nghĩ sâu xa mọi việc, theo anh, những thủ đoạn nhỏ này của Trần Giác chẳng là gì, chưa đủ để khiến anh ta đau khổ.
Trương Huệ cảm thấy chân mình đã có thể chạm đất, Giang Minh Ngạn không tin, giữa trưa vẫn xoa bóp chân cho cô.
Chờ Trương Huệ ngủ trưa, Giang Minh Ngạn đi tìm Trần Dương: “Thái Hoa đến từ Thượng Hải à.”
“Đúng vậy.”
“Có địa chỉ nhà anh ta không?”
Trần Dương gãi đầu: “Chắc là chỗ đội trưởng có ghi chép.”
“Giúp, đi xin địa chỉ nhà Thái Hoa giúp anh.”
“Anh muốn làm gì?” Trần Lập vội vàng hỏi, anh ấy biết tên ma cà bông Thái Hoa kia muốn nhắm vào chị họ.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Không làm gì cả, Thái Hoa sống ở nông thôn tốt như vậy, phải cho cha mẹ anh ta biết chứ.”
Cha mẹ bắt anh ta xuống nông thôn rèn luyện, anh ta lại lấy tiền cha mẹ cho diễu võ dương oai, bắt nạt con gái, không biết cha mẹ anh ta biết được sẽ nghĩ gì.
“Sao anh không để Thái Hoa ngã gãy chân luôn?”
Không cần thiết, để anh ta lấy cớ bị thương nằm trong phòng nghỉ ngơi sao.
Giang Minh Ngạn không tốt bụng như vậy.
Giang Minh Ngạn chỉ có một ngày nghỉ, hôm qua tan làm liền chạy tới, hôm nay phải bắt chuyến xe cuối cùng về huyện, ngày mai còn phải đi làm.
“Em về với anh đi.”
“Không muốn, em đau chân, phải nghỉ ngơi hai ngày.” Trương Huệ không muốn đi, cô tốn bao nhiêu công sức mới tìm thấy ổ nhân sâm, còn chưa kịp đào thêm mấy củ.
“Giả vờ giả vịt.”
Trương Huệ làm bộ nghe không hiểu, quay đi không để ý đến anh.
“Em không về thì nói chuyện kết hôn với cha mẹ kiểu gì?” Giang Minh Ngạn dỗ dành.
“Không được gọi cha mẹ, còn chưa kết hôn nữa, phải gọi là chú dì.” Trương Huệ xấu hổ.
“Được rồi, vậy em chơi thêm một tuần nữa, ngày nghỉ tuần sau anh đến đón em.”
“Tuần sau thì được.” Tuần sau là cuối tháng, lúc đầu cũng hứa với anh sẽ về trước cuối tháng.
Giang Minh Ngạn tùy ý xoa bóp mắt cá chân cô: “Mấy ngày này phải ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung một mình, cho dù muốn ra ngoài cũng phải gọi Trần Dương và Trần Lập đi cùng.”
“Ai da, em biết rồi.”
Hai anh em đang làm bài tập trong phòng bị Giang Minh Ngạn kéo đi ôn lại kiến thức toán suốt buổi chiều đều im lặng.
Nghe cha mẹ bọn họ nói chị họ muốn dạy thêm cho bọn họ, Giang Minh Ngạn liền nhận lấy vấn đề này.
Chị họ là học sinh cấp ba, còn Giang Minh Ngạn là sinh viên đại học, Giang Minh Ngạn dạy thêm cho bọn họ, đương nhiên cha mẹ bọn họ sẽ vui như nhặt được tiền.
Chị họ cũng rất vui vì có thể lười biếng.
Chị họ vui vẻ, Giang Minh Ngạn càng vui vẻ hơn, người duy nhất không vui trong nhà chính là hai anh em bọn họ.
Giáo viên toán nói rằng những người có thể thông thạo toán học đều là những người thông minh, hai anh em phát hiện ra, có thể Giang Minh Ngạn là người thông minh nhất bọn họ từng gặp, mỗi câu hỏi giáo viên chỉ dạy bọn họ một cách giải, Giang Minh Ngạn lại có thể tùy tiện nói ra ba bốn loại.
Chỉ có ba bốn loại sao?
Không những vậy, Giang Minh Ngạn còn nói, bọn họ không hiểu được cách giải khác thì ba bốn cách này rất phù hợp với bọn họ.
Đây là vòng vo nói bọn họ ngốc.
Không biết suốt buổi sáng đã bị tổ trưởng mắng bao nhiêu lần, đồng thời còn bị phạt kéo dài thời gian làm việc để bù lại khoảng thời gian anh ta lười biếng.
Cuối cùng sau khi hoàn thành công việc dưới sự giám sát, anh ta đau lưng trở về điểm thanh niên trí thức, đừng nói cơm phần anh ta mà canh cũng không còn một ngụm, nồi đều bị vét sạch sẽ.
“Mấy người nhắm vào tôi.” Thái Hoa cười lạnh.
Đám người trong điểm thanh niên trí thức không nói lời nào.
Thái Hoa vào phòng mở rương lấy ra một gói bánh quy sữa bò: “Tôi không thiếu tiền không thiếu ăn, mấy người nghĩ có thể bắt nạt được tôi sao, buồn cười.”
Giang Minh Ngạn luôn suy nghĩ sâu xa mọi việc, theo anh, những thủ đoạn nhỏ này của Trần Giác chẳng là gì, chưa đủ để khiến anh ta đau khổ.
Trương Huệ cảm thấy chân mình đã có thể chạm đất, Giang Minh Ngạn không tin, giữa trưa vẫn xoa bóp chân cho cô.
Chờ Trương Huệ ngủ trưa, Giang Minh Ngạn đi tìm Trần Dương: “Thái Hoa đến từ Thượng Hải à.”
“Đúng vậy.”
“Có địa chỉ nhà anh ta không?”
Trần Dương gãi đầu: “Chắc là chỗ đội trưởng có ghi chép.”
“Giúp, đi xin địa chỉ nhà Thái Hoa giúp anh.”
“Anh muốn làm gì?” Trần Lập vội vàng hỏi, anh ấy biết tên ma cà bông Thái Hoa kia muốn nhắm vào chị họ.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Không làm gì cả, Thái Hoa sống ở nông thôn tốt như vậy, phải cho cha mẹ anh ta biết chứ.”
Cha mẹ bắt anh ta xuống nông thôn rèn luyện, anh ta lại lấy tiền cha mẹ cho diễu võ dương oai, bắt nạt con gái, không biết cha mẹ anh ta biết được sẽ nghĩ gì.
“Sao anh không để Thái Hoa ngã gãy chân luôn?”
Không cần thiết, để anh ta lấy cớ bị thương nằm trong phòng nghỉ ngơi sao.
Giang Minh Ngạn không tốt bụng như vậy.
Giang Minh Ngạn chỉ có một ngày nghỉ, hôm qua tan làm liền chạy tới, hôm nay phải bắt chuyến xe cuối cùng về huyện, ngày mai còn phải đi làm.
“Em về với anh đi.”
“Không muốn, em đau chân, phải nghỉ ngơi hai ngày.” Trương Huệ không muốn đi, cô tốn bao nhiêu công sức mới tìm thấy ổ nhân sâm, còn chưa kịp đào thêm mấy củ.
“Giả vờ giả vịt.”
Trương Huệ làm bộ nghe không hiểu, quay đi không để ý đến anh.
“Em không về thì nói chuyện kết hôn với cha mẹ kiểu gì?” Giang Minh Ngạn dỗ dành.
“Không được gọi cha mẹ, còn chưa kết hôn nữa, phải gọi là chú dì.” Trương Huệ xấu hổ.
“Được rồi, vậy em chơi thêm một tuần nữa, ngày nghỉ tuần sau anh đến đón em.”
“Tuần sau thì được.” Tuần sau là cuối tháng, lúc đầu cũng hứa với anh sẽ về trước cuối tháng.
Giang Minh Ngạn tùy ý xoa bóp mắt cá chân cô: “Mấy ngày này phải ngoan ngoãn, đừng chạy lung tung một mình, cho dù muốn ra ngoài cũng phải gọi Trần Dương và Trần Lập đi cùng.”
“Ai da, em biết rồi.”
Hai anh em đang làm bài tập trong phòng bị Giang Minh Ngạn kéo đi ôn lại kiến thức toán suốt buổi chiều đều im lặng.
Nghe cha mẹ bọn họ nói chị họ muốn dạy thêm cho bọn họ, Giang Minh Ngạn liền nhận lấy vấn đề này.
Chị họ là học sinh cấp ba, còn Giang Minh Ngạn là sinh viên đại học, Giang Minh Ngạn dạy thêm cho bọn họ, đương nhiên cha mẹ bọn họ sẽ vui như nhặt được tiền.
Chị họ cũng rất vui vì có thể lười biếng.
Chị họ vui vẻ, Giang Minh Ngạn càng vui vẻ hơn, người duy nhất không vui trong nhà chính là hai anh em bọn họ.
Giáo viên toán nói rằng những người có thể thông thạo toán học đều là những người thông minh, hai anh em phát hiện ra, có thể Giang Minh Ngạn là người thông minh nhất bọn họ từng gặp, mỗi câu hỏi giáo viên chỉ dạy bọn họ một cách giải, Giang Minh Ngạn lại có thể tùy tiện nói ra ba bốn loại.
Chỉ có ba bốn loại sao?
Không những vậy, Giang Minh Ngạn còn nói, bọn họ không hiểu được cách giải khác thì ba bốn cách này rất phù hợp với bọn họ.
Đây là vòng vo nói bọn họ ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất