[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 13: Mượn Tiền Anh Chồng Con, Giúp Em Trai Con Lấy Vợ 1
Lúc Vương Quế Hoa trở lại, Triệu Bảo Châu đã nằm xuống rồi, nụ hôn bất ngờ của Hàn Kiến Hoằng cứ luẩn quẩn trong đầu cô, làm thế nào cũng không quên được. Mỗi khi nghĩ đến, cô lại đỏ mặt, tim đập thình thịch, trong lòng cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.
Cô cứ như vậy hứng chịu cả một đêm, trằn trọc không ngủ được. Chợt Vương Quế Hoa gõ cửa phòng cô.
"Bảo Châu, con ngủ rồi à?"
Triệu Bảo Châu bị dọa sợ, cô chỉnh đốn lại quần áo và cảm xúc của mình mới bước ra mở cửa: "Sao vậy ạ?"
“Để mẹ vào ngồi một lát.” Vương Quế Hoa cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, tiến thẳng vào, sau đó bà lén nhét thứ gì đó vào người cô.
Triệu Bảo Châu không biết là cái gì, vừa định mở ra xem liền nghe Vương Quế Hoa cười nói: "Đây là thuốc mẹ xin được từ nhà chị dâu Trần, từ giờ trở đi sáng nào con cũng phải đun một bát uống, rồi đắp phần lá thuốc còn lại lên ngực, thì mới dễ sinh hơn."
Triệu Bảo Châu vừa nghe đến hai chữ dễ sinh thì sắc mặt cô liền nóng lên: "Mẹ, mấy thứ này..."
Vương Quế Hoa nghĩ đến nhà khác đã bế mấy đứa cháu rồi, không khỏi oán trách cô: “Sức khỏe Kiến Hà rất tốt, ngày thường nhìn con cũng không có vấn đề gì, sao lại không sinh được con? Mẹ thấy là do con không nỗ lực, cho dù thế nào đi nữa cũng phải sinh cho mẹ một đứa cháu trai, để lưu hương hỏa cho nhà họ Hàn.”
Triệu Bảo Châu khóe miệng như ăn phải măng đắng, khẽ giật: "Mẹ, Kiến Hà..."
"Mẹ buồn ngủ rồi, con nhớ sáng nào dậy cũng phải sắc thuốc uống đấy, mẹ sẽ trông chừng con."
Vương Quế Hoa ngáp một cái, người ở quê đều đi ngủ sớm, bà đã ra ngoài được mấy tiếng rồi, mí mắt không còn chống nổi nữa.
Buổi sáng khi thức dậy, Triệu Bảo Châu dưới sự giám sát của Vương Quý Hoa, bị ép uống một bát thuốc đắng đến mức cổ họng tê dại, rất nhiều đồ dùng hàng ngày ở nhà đều đã hết, vì vậy Vương Quý Hoa bảo cô đi lên trấn để mua một ít.
Vương Quế Hoa quản lý tiền bạc trong nhà, đếm hồi lâu mới đưa được cho cô một đồng.
Triệu Bảo Châu nghĩ tới số đồ bà yêu cầu cô mua: "Mẹ, một đồng..."
Vương Quế Hoa biết cô muốn nói gì: “Đủ mua rồi, mẹ không có năng lực kiếm tiền, cả năm chỉ dựa vào Kiến Hoằng mà tiết kiệm được mấy đồng, cũng không có dư thừa gì.”
“Ngày bận rộn như thế này, mẹ đi thu hoạch để con lên trấn dạo, con phải vui mới phải.”
Triệu Bảo Châu vẫn còn đang định nói gì đó thì Vương Quế Hoa đã quay người rời đi, không cho cô cơ hội đòi thêm tiền nữa.
Triệu Bảo Châu quay người lại đụng phải Hàn Kiến Hoằng đang từ bên ngoài đi vào, cô vội vàng xoay người đi vào nhà tìm túi vải rồi đi bộ ra ngoài đường.
Làng Bạch Hoa cách thị trấn khoảng năm cây, đi bộ mất hơn một giờ, Triệu Bảo Châu buồn rầu, mẹ chồng sao có thể tốt bụng như vậy để cô đi mua sắm trong thị trấn? Bà rõ ràng là keo kiệt không không nỡ tiêu tiền, cũng không muốn hạ người mặc cả với người khác, nên mới bắt cô đi.
Cô biết trong tay Vương Quế Hoa có hơn một ngàn tệ, nhưng lại keo kiệt không chịu đưa cho cô.
Khi đến thị trấn, cô đi loanh quanh vài vòng hỏi giá mấy lần, cuối cùng mua được một cục xà phòng và một chiếc khăn, chỉ còn lại sáu hào, tính thế nào cũng không đủ mua những thứ còn lại.
Cô đang đi lang thang không mục đích, đột nhiên có người vỗ vai: "Bảo Châu."
Triệu Bảo Châu giật mình, khi cô quay lại thì thấy mẹ mình là Hà Phương Diễm.
Chị dâu của cô là Lữ Đại Hồng cũng ở đó.
"Mẹ, chị dâu."
Hai người nhìn thấy cô, cũng chỉ có Hạ Phương Diễm vui vẻ hơn một chút: “Em trai con tháng sau định bàn chuyện hôn sự, đến khi đó con về nhà một chuyến nhé.”
Cô cứ như vậy hứng chịu cả một đêm, trằn trọc không ngủ được. Chợt Vương Quế Hoa gõ cửa phòng cô.
"Bảo Châu, con ngủ rồi à?"
Triệu Bảo Châu bị dọa sợ, cô chỉnh đốn lại quần áo và cảm xúc của mình mới bước ra mở cửa: "Sao vậy ạ?"
“Để mẹ vào ngồi một lát.” Vương Quế Hoa cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, tiến thẳng vào, sau đó bà lén nhét thứ gì đó vào người cô.
Triệu Bảo Châu không biết là cái gì, vừa định mở ra xem liền nghe Vương Quế Hoa cười nói: "Đây là thuốc mẹ xin được từ nhà chị dâu Trần, từ giờ trở đi sáng nào con cũng phải đun một bát uống, rồi đắp phần lá thuốc còn lại lên ngực, thì mới dễ sinh hơn."
Triệu Bảo Châu vừa nghe đến hai chữ dễ sinh thì sắc mặt cô liền nóng lên: "Mẹ, mấy thứ này..."
Vương Quế Hoa nghĩ đến nhà khác đã bế mấy đứa cháu rồi, không khỏi oán trách cô: “Sức khỏe Kiến Hà rất tốt, ngày thường nhìn con cũng không có vấn đề gì, sao lại không sinh được con? Mẹ thấy là do con không nỗ lực, cho dù thế nào đi nữa cũng phải sinh cho mẹ một đứa cháu trai, để lưu hương hỏa cho nhà họ Hàn.”
Triệu Bảo Châu khóe miệng như ăn phải măng đắng, khẽ giật: "Mẹ, Kiến Hà..."
"Mẹ buồn ngủ rồi, con nhớ sáng nào dậy cũng phải sắc thuốc uống đấy, mẹ sẽ trông chừng con."
Vương Quế Hoa ngáp một cái, người ở quê đều đi ngủ sớm, bà đã ra ngoài được mấy tiếng rồi, mí mắt không còn chống nổi nữa.
Buổi sáng khi thức dậy, Triệu Bảo Châu dưới sự giám sát của Vương Quý Hoa, bị ép uống một bát thuốc đắng đến mức cổ họng tê dại, rất nhiều đồ dùng hàng ngày ở nhà đều đã hết, vì vậy Vương Quý Hoa bảo cô đi lên trấn để mua một ít.
Vương Quế Hoa quản lý tiền bạc trong nhà, đếm hồi lâu mới đưa được cho cô một đồng.
Triệu Bảo Châu nghĩ tới số đồ bà yêu cầu cô mua: "Mẹ, một đồng..."
Vương Quế Hoa biết cô muốn nói gì: “Đủ mua rồi, mẹ không có năng lực kiếm tiền, cả năm chỉ dựa vào Kiến Hoằng mà tiết kiệm được mấy đồng, cũng không có dư thừa gì.”
“Ngày bận rộn như thế này, mẹ đi thu hoạch để con lên trấn dạo, con phải vui mới phải.”
Triệu Bảo Châu vẫn còn đang định nói gì đó thì Vương Quế Hoa đã quay người rời đi, không cho cô cơ hội đòi thêm tiền nữa.
Triệu Bảo Châu quay người lại đụng phải Hàn Kiến Hoằng đang từ bên ngoài đi vào, cô vội vàng xoay người đi vào nhà tìm túi vải rồi đi bộ ra ngoài đường.
Làng Bạch Hoa cách thị trấn khoảng năm cây, đi bộ mất hơn một giờ, Triệu Bảo Châu buồn rầu, mẹ chồng sao có thể tốt bụng như vậy để cô đi mua sắm trong thị trấn? Bà rõ ràng là keo kiệt không không nỡ tiêu tiền, cũng không muốn hạ người mặc cả với người khác, nên mới bắt cô đi.
Cô biết trong tay Vương Quế Hoa có hơn một ngàn tệ, nhưng lại keo kiệt không chịu đưa cho cô.
Khi đến thị trấn, cô đi loanh quanh vài vòng hỏi giá mấy lần, cuối cùng mua được một cục xà phòng và một chiếc khăn, chỉ còn lại sáu hào, tính thế nào cũng không đủ mua những thứ còn lại.
Cô đang đi lang thang không mục đích, đột nhiên có người vỗ vai: "Bảo Châu."
Triệu Bảo Châu giật mình, khi cô quay lại thì thấy mẹ mình là Hà Phương Diễm.
Chị dâu của cô là Lữ Đại Hồng cũng ở đó.
"Mẹ, chị dâu."
Hai người nhìn thấy cô, cũng chỉ có Hạ Phương Diễm vui vẻ hơn một chút: “Em trai con tháng sau định bàn chuyện hôn sự, đến khi đó con về nhà một chuyến nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất