[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 19: Sờ Ngực (H)
Toàn thân Hàn Kiến Hoằng áp lên người Triệu Bảo Châu, cô ảo giác như đang bị một tảng đá lớn đè bẹp, lồng ngực căng cứng, hô hấp không đều.
Chiếc giường không lớn, hơi thở của Hàn Kiến Hoằng truyền vào tai cô như dòng điện xuyên qua làn da cô, khiến da đầu cô tê dại.
Sự ám muội và nóng bức bao trùm không gian nhỏ bé khiến Triệu Bảo Châu mất hồn mất vía.
Đang lúc cô chưa biết phải làm sao thì Hàn Kiến Hoằng đột nhiên túm lấy mông cô, véo thật mạnh.
Cảm giác kỳ lạ này khiến Triệu Bảo Châu run lên vì sợ hãi, bàn tay mảnh khảnh chống lên ngực Hàn Kiến Hoằng, muốn đẩy anh ra, cô ngửa đầu ra sau muốn kéo dài thêm khoảng cách với người đàn ông này.
Chính lúc này, cần cổ trắng nõn lộ ra bị đầu lưỡi Hàn Kiến Hoằng tóm lấy, anh há miệng cắn một cái trừng phạt, sau đó lại mút.
Mà động tác dưới tay anh không hề dừng lại, anh thô bạo bóp mạnh mông cô, dùng lực dày xéo, buông ra rồi siết chặt, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cơn đau xen lẫn cảm giác tê dại không ngừng đánh úp cô.
Triệu Bảo Châu nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào, ngơ ngác nhìn trần nhà, tầm mắt cô mờ đi, chỉ cảm giác chiếc màn trắng trên đầu mình mơ hồ như một quả cầu ánh sáng trắng.
Cho dù cô chưa từng thực sự trở thành một người phụ nữ thì cô vẫn biết chuyện gì sắp xảy ra, hổ thẹn, nhục nhã cùng tức giận đan xen vào nhau khiến cô giãy dụa muốn phản kháng.
Nhưng sức lực của Hàn Kiến Hoằng quá lớn, đến mức chỉ lực ở tay của anh cũng có thể nghiền nát tay chân cô, ngoại trừ đầu và mười đốt ngón tay, còn lại chỗ nào cũng bị anh khóa chặt cứng không thể động đậy, hai chân lại càng bị Hàn Kiến Hoằng kẹp chặt.
Hàn Kiến Hoằng vẫn đang chăm chú liếm cổ cô. Đầu lưỡi anh nóng ẩm, từng luồng khí nóng đều đặn phả lên làn da cô, cảm giác ngứa ngáy không chỉ tụ lại trên cổ mà còn đang không ngừng lan ra giày vò cơ thể Triệu Bảo Châu.
Loại ngứa ngáy này giống như con muỗi nhỏ vào mùa hè, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, khiến toàn thân cô khó chịu đến sống không bằng chết.
Triệu Bảo Châu không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, tay chân cô như không còn xương mà mềm nhũn, hai tay yếu ớt rơi xuống giường.
Một nỗi sợ hãi còn mạnh hơn cả khi cái chết cận kề ập tới, cô thấp giọng cầu xin: "Anh, đừng làm vậy."
Hàn Kiến Hoằng nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của cô, không có vẻ gì là đang chống cự mà giống như đang khao khát cầu hoan với anh.
"Anh, em là em dâu của anh." Triệu Bảo Châu hổ thẹn nhắc nhở anh về thân phận của hai người.
Hàn Kiến Hoằng cuối cùng cũng dừng lại, ngay lúc Triệu Bảo Châu cho rằng mình cuối cùng cũng có thể trốn thoát thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.
"Không phải rất sướng sao?"
Mặt anh rất gần với mặt Triệu Bảo Châu, suýt chút nữa thì hôn lên miệng cô, toàn bộ mùi thơm từ cơ thể anh tràn vào khoang mũi Triệu Bảo Châu, khiến gương mặt cô lần nữa đỏ bừng.
Hàn Kiến Hoằng nhìn bộ dạng giống cún con đáng thương của cô, gậy thịt anh hưng phấn lớn thêm một vòng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Chết tiệt, cô đúng là một con đĩ trời sinh để quyến rũ người khác.
Anh duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái đút vào trong miệng cô, mặc sức khuấy động bên trong, tay phải thô bạo cởi quần áo của cô, sau đó đặt lên eo cô nhéo mạnh phần thịt mềm mại.
Cũng tạm, không quá mềm nhưng cũng không quá gầy, một thời gian nữa sờ sẽ dễ chịu hơn.
Anh sờ dọc theo eo cô lên bên trên, đẩy lớp vải quấn quanh ngực cô ra, lòng bàn tay giữ một bên bầu ngực của cô.
Ngực của cô rất lớn, vừa mềm mại mịn màng lại đàn hồi, so với các bộ phận khác của cô thì sờ hai bầu ngực này quả thực xúc cảm đem lại tốt hơn nhiều.
Hàn Kiến Hoằng rất hài lòng.
Anh làm việc quanh năm, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai, bàn tay thô ráp xoa mạnh lên ngực Triệu Bảo Châu.
Lần đầu tiên cơ thể cô bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm, người mà cô thường ngày sợ hãi nhất chính là anh cả, do phản ứng bản năng của cơ thể, cả người Triệu Bảo Châu căng thẳng, núm vú dựng đứng lên.
"Đừng... đừng như vậy." Cô kinh hãi từ chối, nhưng thanh âm vang lên lọt vào tai anh lại mềm nhũn yêu kiều.
"Lát nữa sẽ thấy sướng thôi, đến lúc đó em sẽ cầu xin tôi đụ em."
Phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi, Hàn Kiến Hoằng biết rõ sự phản kháng lúc này của cô chỉ là tạm thời.
Triệu Bảo Châu cho rằng anh điên rồi mới nói những lời nhảm nhí như vậy với cô nên vẫn nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở anh: "Em là em dâu của anh."
Hàn Kiến Hoằng không coi đó là vấn đề, thản nhiên cười lạnh.
Em dâu? Một khi mà anh đã muốn chịch, cho dù có là em gái ruột thì đã sao? Huống hồ là một người phụ nữ không có quan hệ gì.
Ai bảo cô câu dẫn anh?
Chiếc giường không lớn, hơi thở của Hàn Kiến Hoằng truyền vào tai cô như dòng điện xuyên qua làn da cô, khiến da đầu cô tê dại.
Sự ám muội và nóng bức bao trùm không gian nhỏ bé khiến Triệu Bảo Châu mất hồn mất vía.
Đang lúc cô chưa biết phải làm sao thì Hàn Kiến Hoằng đột nhiên túm lấy mông cô, véo thật mạnh.
Cảm giác kỳ lạ này khiến Triệu Bảo Châu run lên vì sợ hãi, bàn tay mảnh khảnh chống lên ngực Hàn Kiến Hoằng, muốn đẩy anh ra, cô ngửa đầu ra sau muốn kéo dài thêm khoảng cách với người đàn ông này.
Chính lúc này, cần cổ trắng nõn lộ ra bị đầu lưỡi Hàn Kiến Hoằng tóm lấy, anh há miệng cắn một cái trừng phạt, sau đó lại mút.
Mà động tác dưới tay anh không hề dừng lại, anh thô bạo bóp mạnh mông cô, dùng lực dày xéo, buông ra rồi siết chặt, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cơn đau xen lẫn cảm giác tê dại không ngừng đánh úp cô.
Triệu Bảo Châu nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào, ngơ ngác nhìn trần nhà, tầm mắt cô mờ đi, chỉ cảm giác chiếc màn trắng trên đầu mình mơ hồ như một quả cầu ánh sáng trắng.
Cho dù cô chưa từng thực sự trở thành một người phụ nữ thì cô vẫn biết chuyện gì sắp xảy ra, hổ thẹn, nhục nhã cùng tức giận đan xen vào nhau khiến cô giãy dụa muốn phản kháng.
Nhưng sức lực của Hàn Kiến Hoằng quá lớn, đến mức chỉ lực ở tay của anh cũng có thể nghiền nát tay chân cô, ngoại trừ đầu và mười đốt ngón tay, còn lại chỗ nào cũng bị anh khóa chặt cứng không thể động đậy, hai chân lại càng bị Hàn Kiến Hoằng kẹp chặt.
Hàn Kiến Hoằng vẫn đang chăm chú liếm cổ cô. Đầu lưỡi anh nóng ẩm, từng luồng khí nóng đều đặn phả lên làn da cô, cảm giác ngứa ngáy không chỉ tụ lại trên cổ mà còn đang không ngừng lan ra giày vò cơ thể Triệu Bảo Châu.
Loại ngứa ngáy này giống như con muỗi nhỏ vào mùa hè, không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, khiến toàn thân cô khó chịu đến sống không bằng chết.
Triệu Bảo Châu không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, tay chân cô như không còn xương mà mềm nhũn, hai tay yếu ớt rơi xuống giường.
Một nỗi sợ hãi còn mạnh hơn cả khi cái chết cận kề ập tới, cô thấp giọng cầu xin: "Anh, đừng làm vậy."
Hàn Kiến Hoằng nghe tiếng rên rỉ trầm thấp của cô, không có vẻ gì là đang chống cự mà giống như đang khao khát cầu hoan với anh.
"Anh, em là em dâu của anh." Triệu Bảo Châu hổ thẹn nhắc nhở anh về thân phận của hai người.
Hàn Kiến Hoằng cuối cùng cũng dừng lại, ngay lúc Triệu Bảo Châu cho rằng mình cuối cùng cũng có thể trốn thoát thì anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cô.
"Không phải rất sướng sao?"
Mặt anh rất gần với mặt Triệu Bảo Châu, suýt chút nữa thì hôn lên miệng cô, toàn bộ mùi thơm từ cơ thể anh tràn vào khoang mũi Triệu Bảo Châu, khiến gương mặt cô lần nữa đỏ bừng.
Hàn Kiến Hoằng nhìn bộ dạng giống cún con đáng thương của cô, gậy thịt anh hưng phấn lớn thêm một vòng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Chết tiệt, cô đúng là một con đĩ trời sinh để quyến rũ người khác.
Anh duỗi ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái đút vào trong miệng cô, mặc sức khuấy động bên trong, tay phải thô bạo cởi quần áo của cô, sau đó đặt lên eo cô nhéo mạnh phần thịt mềm mại.
Cũng tạm, không quá mềm nhưng cũng không quá gầy, một thời gian nữa sờ sẽ dễ chịu hơn.
Anh sờ dọc theo eo cô lên bên trên, đẩy lớp vải quấn quanh ngực cô ra, lòng bàn tay giữ một bên bầu ngực của cô.
Ngực của cô rất lớn, vừa mềm mại mịn màng lại đàn hồi, so với các bộ phận khác của cô thì sờ hai bầu ngực này quả thực xúc cảm đem lại tốt hơn nhiều.
Hàn Kiến Hoằng rất hài lòng.
Anh làm việc quanh năm, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai, bàn tay thô ráp xoa mạnh lên ngực Triệu Bảo Châu.
Lần đầu tiên cơ thể cô bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm, người mà cô thường ngày sợ hãi nhất chính là anh cả, do phản ứng bản năng của cơ thể, cả người Triệu Bảo Châu căng thẳng, núm vú dựng đứng lên.
"Đừng... đừng như vậy." Cô kinh hãi từ chối, nhưng thanh âm vang lên lọt vào tai anh lại mềm nhũn yêu kiều.
"Lát nữa sẽ thấy sướng thôi, đến lúc đó em sẽ cầu xin tôi đụ em."
Phụ nữ chính là khẩu thị tâm phi, Hàn Kiến Hoằng biết rõ sự phản kháng lúc này của cô chỉ là tạm thời.
Triệu Bảo Châu cho rằng anh điên rồi mới nói những lời nhảm nhí như vậy với cô nên vẫn nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở anh: "Em là em dâu của anh."
Hàn Kiến Hoằng không coi đó là vấn đề, thản nhiên cười lạnh.
Em dâu? Một khi mà anh đã muốn chịch, cho dù có là em gái ruột thì đã sao? Huống hồ là một người phụ nữ không có quan hệ gì.
Ai bảo cô câu dẫn anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất