[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 20: Mẹ Chồng Ở Ngay Ngoài Cửa, Bị Anh Chồng Vuốt Ve (H)
Hàn Kiến Hoằng cảm thấy chỉ sờ một bên ngực còn chưa đủ, liền cụp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Triệu Bảo Châu, đẩy toàn bộ áo lót của cô lên, bên ngực còn lại được thả ra lập tức bật ra ngoài.
Hai bầu ngực cô rất cân đối, trắng nõn, ngay cả khi nằm mà trông cũng vừa căng vừa vểnh, quầng vú lại đặc biệt hồng nhuận, non mềm, núm vú cứng rắn nhô cao, lên xuống nhấp nhô theo hơi thở của Triệu Bảo Châu.
Đây không phải là màu ngực của phụ nữ đã có gia đình nên có, mà giống ngực của con gái mới lớn hơn.
Có điều Hàn Kiến Hoằng nhớ tới Triệu Bảo Châu tuổi tác cũng không lớn, cô vừa mới mười chín tuổi đã bị bán sang làm em dâu anh, hiện tại vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Đàn bà độ tuổi này ở nông thôn nằm giữa thiếu nữ và phụ nữ trưởng thành, có nét duyên dáng nhất.
Cổ họng Hàn Kiến Hoằng nghẹn lại, anh rút ngón tay lại, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cúi đầu ngậm một bên núm vú vào miệng.
Cảm giác ấm áp từ đầu vú lan ra khắp nơi, cơ thể Triệu Bảo Châu run rẩy, vô thức nâng eo lên.
Cô sợ hãi trước phản ứng của chính mình, cắn ngón tay để kìm nén tiếng nức nở dâng lên trong cổ họng, cơ thể mềm nhũn như bãi nước nằm dưới thân Hàn Kiến Hoằng.
m thanh anh mút núm vú vang lên rất lớn, Triệu Bảo Châu có thể nghe rõ từng tiếng nuốt nước bọt và cả nhịp tim của chính mình.
Một tay Hàn Kiến Hoằng ôm lấy eo cô, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, anh nắm lấy bầu vú còn sót lại của cô dùng sức xoa nắn, làn da trắng nõn mềm mại chẳng mấy chốc bị anh giày vò đến đỏ lên.
Đầu vú hai bên có chút cảm giác ngứa ran, rất khó chịu, Triệu Bảo Châu vặn vẹo eo, nhưng điều này chỉ càng khiến cô áp vào Hàn Kiến Hoằng sát hơn.
" n..." Triệu Bảo Châu không nhịn được rên rỉ, vừa phát ra âm thanh, cả người cô liền cứng đờ, khép chặt hai chân lại.
Cô cứ di chuyển qua lại như thế, hai chân không ngừng ma sát lên gậy thịt của Hàn Kiến Hoằng, Hàn Kiến Hoằng không chịu nổi nữa, côn thịt của anh sắp nổ tung đến nơi rồi, vì vậy dùng lực cắn mạnh hơn, bàn tay vốn đang xoa nắn bầu vú di chuyển xuống dưới, tìm đến nơi giữa hai chân cô rồi mạnh mẽ tách rộng hai chân ra, phủ lên âm đế.
Triệu Bảo Châu nóng đến mức toàn thân cứng đờ, cô kẹp chặt hai chân, hoa huyệt nhạy cảm lập tức co rút, phun một luồng nhiệt ra bên ngoài.
Triệu Bảo Châu bị cảm giác xa lạ kích thích, đầu óc trống rỗng.
Hàn Kiến Hoằng mở miệng, khàn giọng nói: “Sao lại nhạy cảm như vậy?”
Anh thô bạo đẩy đùi cô ra, sờ lên xuống quần lót của cô khiến Triệu Bảo Châu ngứa ngáy nâng mông lên.
"Đừng..."
Cô sắp phát điên rồi.
Ngứa quá, ngứa quá, sao lại ngứa thế chứ?
Chỉ cần Hàn Kiến Hoằng chạm nhẹ một cái thôi là cô càng vặn vẹo mãnh liệt hơn.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mi nhìn cô, mẫn cảm như vậy?
Trong đầu anh chợt lóe lên điều gì đó, vừa định lên tiếng thì đại sảnh bên ngoài lại truyền đến động tĩnh, giọng nói của Vương Quế Hoa vang lên: “Con bé chết tiệt này đi đâu không biết?”
m thanh đó cách phòng Hàn Kiến Hoằng rất gần, giống như đang ở ngay ngoài cửa, Triệu Bảo Châu sợ hãi che miệng lại, không dám thở mạnh.
Ngay sau đó liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Kiến Hoằng, con có ở nhà không?"
Triệu Bảo Châu sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Kiến Hoằng?” Vương Quế Hoa vẫn tiếp tục gõ cửa.
“Mẹ, con đang ở nhà.” Hàn Kiến Hoằng vừa đáp vừa cách lớp quần lót dùng đầu ngón tay thô ráp cọ xát môi âm hộ của Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, cảm giác tê ngứa kỳ lạ ở giữa hai chân đột ngột mãnh liệt hơn trước, luồng nhiệt nóng lại phun ra ngoài.
Triệu Bảo Châu tưởng rằng cô đi tiểu, vô cùng xấu hổ... Cô vặn vẹo hai chân, nhưng càng giãy dụa Hàn Kiến Hoằng càng dùng lực mạnh hơn, giống như là cố ý vậy.
Nhưng Triệu Bảo Châu căn bản không dám phản kháng, sợ kinh động đến Vương Quế Hoa đang ở bên ngoài.
Vương Quế Hoa không mở được cửa nên hỏi: “Mẹ có thể vào nói với con vài câu được không?”
Triệu Bảo Châu sắp chết mất.
Ôi chúa ơi! Mẹ chồng cô đang ở ngoài cửa, nhưng cô lại nằm trên giường của anh chồng, bị anh chồng sờ nơi đó, mà cơ thể của cô lại giống như mất khống chế, xuất hiện rất nhiều cảm giác kỳ lạ. Cô muốn anh dừng tay, nhưng chỉ cần anh không động nữa thì cô lại cảm thấy khó chịu.
Vương Quế Hoa vẫn đang đợi ngoài cửa.
Triệu Bảo Châu ở trong phòng sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, cô nhìn Hàn Kiến Hoằng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin anh đừng cho Vương Quế Hoa vào phòng.
Hàn Kiến Hoằng hiểu ý của cô, đột nhiên đứng dậy rời khỏi cô thể cô, tư thế như muốn đi mở cửa.
Triệu Bảo Châu bị dọa đến mức hồn bay phách tán nắm lấy tay anh, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn được nữa cầu xin: "Đừng..."
Nếu cô xuất hiện trong phòng anh chồng với bộ dạng nhếch nhác thế này, mọi người đều sẽ nghĩ là cô quyến rũ anh.
Cô ấy sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích phỉ nhổ mất.
Hàn Kiến Hoằng nhếch khóe môi, nghiêng người nhìn cô: “Nghe lời tôi nói hoặc mở cửa, chọn một cái.”
Triệu Bảo Châu cảm thấy anh giống như một con quỷ ăn thịt người, cắn chặt răng, tuyệt vọng nói: "Nghe lời anh."
Hai bầu ngực cô rất cân đối, trắng nõn, ngay cả khi nằm mà trông cũng vừa căng vừa vểnh, quầng vú lại đặc biệt hồng nhuận, non mềm, núm vú cứng rắn nhô cao, lên xuống nhấp nhô theo hơi thở của Triệu Bảo Châu.
Đây không phải là màu ngực của phụ nữ đã có gia đình nên có, mà giống ngực của con gái mới lớn hơn.
Có điều Hàn Kiến Hoằng nhớ tới Triệu Bảo Châu tuổi tác cũng không lớn, cô vừa mới mười chín tuổi đã bị bán sang làm em dâu anh, hiện tại vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Đàn bà độ tuổi này ở nông thôn nằm giữa thiếu nữ và phụ nữ trưởng thành, có nét duyên dáng nhất.
Cổ họng Hàn Kiến Hoằng nghẹn lại, anh rút ngón tay lại, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cúi đầu ngậm một bên núm vú vào miệng.
Cảm giác ấm áp từ đầu vú lan ra khắp nơi, cơ thể Triệu Bảo Châu run rẩy, vô thức nâng eo lên.
Cô sợ hãi trước phản ứng của chính mình, cắn ngón tay để kìm nén tiếng nức nở dâng lên trong cổ họng, cơ thể mềm nhũn như bãi nước nằm dưới thân Hàn Kiến Hoằng.
m thanh anh mút núm vú vang lên rất lớn, Triệu Bảo Châu có thể nghe rõ từng tiếng nuốt nước bọt và cả nhịp tim của chính mình.
Một tay Hàn Kiến Hoằng ôm lấy eo cô, tay còn lại cũng không nhàn rỗi, anh nắm lấy bầu vú còn sót lại của cô dùng sức xoa nắn, làn da trắng nõn mềm mại chẳng mấy chốc bị anh giày vò đến đỏ lên.
Đầu vú hai bên có chút cảm giác ngứa ran, rất khó chịu, Triệu Bảo Châu vặn vẹo eo, nhưng điều này chỉ càng khiến cô áp vào Hàn Kiến Hoằng sát hơn.
" n..." Triệu Bảo Châu không nhịn được rên rỉ, vừa phát ra âm thanh, cả người cô liền cứng đờ, khép chặt hai chân lại.
Cô cứ di chuyển qua lại như thế, hai chân không ngừng ma sát lên gậy thịt của Hàn Kiến Hoằng, Hàn Kiến Hoằng không chịu nổi nữa, côn thịt của anh sắp nổ tung đến nơi rồi, vì vậy dùng lực cắn mạnh hơn, bàn tay vốn đang xoa nắn bầu vú di chuyển xuống dưới, tìm đến nơi giữa hai chân cô rồi mạnh mẽ tách rộng hai chân ra, phủ lên âm đế.
Triệu Bảo Châu nóng đến mức toàn thân cứng đờ, cô kẹp chặt hai chân, hoa huyệt nhạy cảm lập tức co rút, phun một luồng nhiệt ra bên ngoài.
Triệu Bảo Châu bị cảm giác xa lạ kích thích, đầu óc trống rỗng.
Hàn Kiến Hoằng mở miệng, khàn giọng nói: “Sao lại nhạy cảm như vậy?”
Anh thô bạo đẩy đùi cô ra, sờ lên xuống quần lót của cô khiến Triệu Bảo Châu ngứa ngáy nâng mông lên.
"Đừng..."
Cô sắp phát điên rồi.
Ngứa quá, ngứa quá, sao lại ngứa thế chứ?
Chỉ cần Hàn Kiến Hoằng chạm nhẹ một cái thôi là cô càng vặn vẹo mãnh liệt hơn.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mi nhìn cô, mẫn cảm như vậy?
Trong đầu anh chợt lóe lên điều gì đó, vừa định lên tiếng thì đại sảnh bên ngoài lại truyền đến động tĩnh, giọng nói của Vương Quế Hoa vang lên: “Con bé chết tiệt này đi đâu không biết?”
m thanh đó cách phòng Hàn Kiến Hoằng rất gần, giống như đang ở ngay ngoài cửa, Triệu Bảo Châu sợ hãi che miệng lại, không dám thở mạnh.
Ngay sau đó liền vang lên tiếng gõ cửa.
"Kiến Hoằng, con có ở nhà không?"
Triệu Bảo Châu sợ tới mức toàn thân run rẩy.
“Kiến Hoằng?” Vương Quế Hoa vẫn tiếp tục gõ cửa.
“Mẹ, con đang ở nhà.” Hàn Kiến Hoằng vừa đáp vừa cách lớp quần lót dùng đầu ngón tay thô ráp cọ xát môi âm hộ của Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu đang trong trạng thái cực kỳ căng thẳng, cảm giác tê ngứa kỳ lạ ở giữa hai chân đột ngột mãnh liệt hơn trước, luồng nhiệt nóng lại phun ra ngoài.
Triệu Bảo Châu tưởng rằng cô đi tiểu, vô cùng xấu hổ... Cô vặn vẹo hai chân, nhưng càng giãy dụa Hàn Kiến Hoằng càng dùng lực mạnh hơn, giống như là cố ý vậy.
Nhưng Triệu Bảo Châu căn bản không dám phản kháng, sợ kinh động đến Vương Quế Hoa đang ở bên ngoài.
Vương Quế Hoa không mở được cửa nên hỏi: “Mẹ có thể vào nói với con vài câu được không?”
Triệu Bảo Châu sắp chết mất.
Ôi chúa ơi! Mẹ chồng cô đang ở ngoài cửa, nhưng cô lại nằm trên giường của anh chồng, bị anh chồng sờ nơi đó, mà cơ thể của cô lại giống như mất khống chế, xuất hiện rất nhiều cảm giác kỳ lạ. Cô muốn anh dừng tay, nhưng chỉ cần anh không động nữa thì cô lại cảm thấy khó chịu.
Vương Quế Hoa vẫn đang đợi ngoài cửa.
Triệu Bảo Châu ở trong phòng sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng, cô nhìn Hàn Kiến Hoằng lắc đầu, dùng ánh mắt cầu xin anh đừng cho Vương Quế Hoa vào phòng.
Hàn Kiến Hoằng hiểu ý của cô, đột nhiên đứng dậy rời khỏi cô thể cô, tư thế như muốn đi mở cửa.
Triệu Bảo Châu bị dọa đến mức hồn bay phách tán nắm lấy tay anh, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn được nữa cầu xin: "Đừng..."
Nếu cô xuất hiện trong phòng anh chồng với bộ dạng nhếch nhác thế này, mọi người đều sẽ nghĩ là cô quyến rũ anh.
Cô ấy sẽ bị tất cả mọi người chỉ trích phỉ nhổ mất.
Hàn Kiến Hoằng nhếch khóe môi, nghiêng người nhìn cô: “Nghe lời tôi nói hoặc mở cửa, chọn một cái.”
Triệu Bảo Châu cảm thấy anh giống như một con quỷ ăn thịt người, cắn chặt răng, tuyệt vọng nói: "Nghe lời anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất