[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện

Chương 29: Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 1 (H)

Trước Sau
Khi mông cô bị anh nắn bóp trong tay, cả cơ thể Triệu Bảo Châu liền run rẩy suýt nữa ngã xuống.

Hàn Kiến Hoằng nhân cơ hội mà bóp mạnh hơn.

Vừa mềm vừa đàn hồi, xúc cảm không tệ.

Triệu Bảo Châu ngây người tại chỗ, khóe mắt cô liếc nhìn bài vị cách đó không xa mà cảm giác như bị một chậu nước lạnh dội vào người, khiến toàn thân lạnh buốt.

Anh chồng lại làm ra loại chuyện như vậy dưới mắt tổ tiên, tổ tông sẽ nguyền rủa chết hai người.

Triệu Bảo Châu cắn chặt môi đến mức suýt chút nữa cắn rách, cô tựa hồ như hạ quyết tâm gì đó, nhanh chóng quay người không chút do dự tát anh một cái thật mạnh.

Tiếng tát giòn giã vang lên, hai người đồng thời sửng sốt, Hàn Kiến Hoằng bị đánh có chút choáng váng, sắc mặt nhìn bằng mắt thường cũng thấy lạnh đi vài phần.

Triệu Bảo Châu nhìn vẻ mặt u ám của anh, hai tay run lên vì sợ hãi, để không tỏ ra bản thân yếu thế rụt rè, cô đưa hai tay giấu ra sau lưng, ngón tay siết chặt lại, run rẩy kịch liệt.

"Là do... chuyện anh làm... không đúng...." Cô nói như gió lùa khe cửa, lắp ba lắp bắp, buộc bản thân phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hàn Kiến Hoằng. Khuôn mặt nhỏ lộ rõ căng thẳng, hàng mi dài chớp chớp thể hiện ​​vẻ bất an sợ sệt.

Hàn Kiến Hoằng khẽ nhướng mày, cười như không cười: "Gan không nhỏ, trút giận hết chưa? Hết rồi thì nhanh cút vào trong phòng đi."

Triệu Bảo Châu hoảng sợ lùi lại vài bước: “Anh không được phép chạm vào người tôi nữa.”

Hàn Kiến Hoằng nắm lấy cổ tay cô, kéo người vào lòng, trầm giọng nói: “Đừng ép tôi chơi em ở đây.”



Triệu Bảo Châu mím môi tủi thân, tròng mắt rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng ép ra được chút thanh âm: "Kiến Hà là em trai của anh."

Cho dù anh có không coi cô như một con người, lẽ nào anh cũng không suy nghĩ cho Kiến Hà sao?

Hàn Kiến Hoằng bị cái tát này chọc cho có chút tức giận, không nói một lời bắt đầu bắt đầu kéo quần áo của cô.

Triệu Bảo Châu không ngờ anh thật sự muốn làm chuyện đó ở nhà chính, sợ đến mức vùng vẫy: “Không được, anh không thể làm như vậy được.”

“Lần cuối cùng.” Hàn Kiến Hoằng ôm lấy eo Triệu Bảo Châu, phả từng chữ lên mặt cô: “Hoặc là vào phòng, hoặc là làm ở đây.”

Mỗi một bước chân của Triệu Bảo Châu đều tựa như nặng ngàn cân, tủi thân mà không có nơi nào phát tiết, hô hấp gấp gáp.

Rõ ràng là cô sợ chết khiếp, nhưng sau khi nghe Hàn Kiến Hoằng nói, âm đạo của cô lại trở nên ẩm ướt và bắt đầu co rút kịch liệt.

Cô vừa bước vào phòng, cửa sau lưng lập tức đóng sầm lại, Hàn Kiến Hoằng đẩy cô lên tường, bàn tay thô bạo lần mò vào trong quần cô sờ nơi tư mật giữa hai chân.

Toàn thân Triệu Bảo Châu bao bọc trong vòng tay Hàn Kiến Hoằng, hơi thở nam tính của anh bao bọc lấy cô, nhịp tim nhanh đến mức không thể giải thích được, xương cốt cũng mềm nhũn.

Triệu Bảo Châu tựa lưng vào tường, không còn cách nào rút lui, vẻ mặt như đưa đám nói: “Có thể không làm không?”

"Lúc tôi chịch em cũng có thấy em kêu ít đâu."

Triệu Bảo Châu cắn môi, tuy rằng anh ăn nói thô lỗ có điều lại đều là thật. Thế nhưng lúc đó không phải là cô muốn hét lên, chủ yếu là cô quá khó chịu, bản thân không khống chế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau