[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 32: Chó Cái Dâm Đãng (H)
Hàn Kiến Hoằng để Triệu Bảo Châu chống tay lên ghế, vểnh cao mông lên. Còn anh đứng sau lưng cô, hai tay siết chặt mông cô tách cánh mông sang hai bên, hơi thở thô nặng dồn dập đưa con cặc cứng rắn của mình cắm vào rút ra.
Hàn Kiến Hoằng ấn chặt mông cô, cắm ra rút vào liên tục như máy đóng cọc. Ở tư thế này dương vật cắm vào rất sâu, tiếng va chạm cơ thể vang lên cũng rất rõ ràng.
Cái miệng nhỏ ấm áp phía dưới mút giỏi đến mức khiến anh tê dại, không thể dừng lại.
"Mẹ nó, sao mà đụ sướng thế này?"
Hàn Kiến Hoằng nghiến răng nghiến lợi, tức đến ngứa ngáy. Anh không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại đè em dâu dưới thân điên cuồng đụ thế này, nhưng dâm huyệt của cái thứ lẳng lơ lăng loàn này cắm sướng đến mức anh nhịn không nổi.
m hộ của Triệu Bảo Châu sưng tấy đến mức tê dại, đau đớn như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào, khoái cảm vô tận không ngừng ập tới nhấn chìm cơ thể cô trong bể dục vọng. Triệu Bảo Châu không chịu nổi, không lên đỉnh là phẩm giá cuối cùng còn sót lại của cô khi nằm dưới thân Hàn Kiến Hoằng. Thế là cô cố chịu đựng, siết chặt eo, đầu ngón chân cuộn tròn lại, kẹp chặt tiểu huyệt.
Quy đầu đột nhiên bị siết chặt một cái, Hàn Kiến Hoằng suýt chút nữa bắn ra, anh rất nhanh phát hiện ra là Triệu Bảo Châu đang nín thở, vì vậy liền tát lên mông cô một cái: “Nhịn cái gì? Nhìn em xem, sướng đến mức dầm dề nước, giống hệt con chó cái đầu thôn."
Cái tát vừa đau vừa tê khiến Triệu Bảo Châu không kịp kẹp lại, tiểu huyệt hé mở, phun ra một cỗ dâm dịch nóng bỏng.
“Anh cả… Ư…” Triệu Bảo Châu khó chịu ngẩng đầu lên, tứ chi run rẩy như bị điện giật: “Em không muốn nữa…”
Giọng nói nhiễm sắc dục, vừa kiều mị vừa quyến rũ.
Vừa dứt lời, Hàn Kiến Hoằng đột nhiên rút dương vật ra.
Tiểu huyệt nháy mắt trở nên trống rỗng, khoái cảm nhanh chóng tiêu tán, sắc đỏ trên mặt Triệu Bảo Châu dần dần biến mất, theo sau là cảm giác trống rỗng ngứa ngáy dữ dội.
Trống rỗng quá, thật muốn gậy thịt lớn cắm vào tiếp.
Triệu Bảo Châu hoảng hốt trước ham muốn kỳ lạ của chính mình, hé môi anh đào nhỏ cắn vào đầu ngón tay.
Làm sao cô có thể nghĩ như vậy?
Dâm huyệt bị đụ đến mức không thể đóng lại được, cửa động ướt dầm dề một mảng, nước trong tiểu huyệt vẫn không ngừng chảy ra.
Hàn Kiến Hoằng mím môi, kìm nén khoái cảm muốn xuất tinh, xoay người cô lại dang hai chân ra, gấp gáp đỡ lấy dương vật mình đẩy một phát hết cỡ.
" n..." Triệu Bảo Châu sướng đến rên rỉ, thân thể run rẩy tê rần.
Hàn Kiến Hoằng gắt gao siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, dương cụ cắm trong nhục huyệt ra vào như vũ bão, chăm chú thu mọi biểu cảm của cô vào trong mắt.
Lưng của Triệu Bảo Châu bị ép lên ghế, nhưng ghế quá nhỏ không thể chịu nổi sức nặng phía trên, nửa thân trên của cô gần như trượt ra khỏi ghế, hai chân yếu ớt lơ lửng trên mặt đất.
Tư thế này khiến Triệu Bảo Châu rất khó chịu, cô cảm giác bản thân có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, hai tay bám chặt lấy thành ghế.
Mà Hàn Kiến Hoằng lại ở rất gần cô, cứ nhìn chằm chằm khiến cô xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu.
"Nhìn tôi." Hàn Kiến Hoằng hô hấp thô nặng.
Triệu Bảo Châu răng đánh lập cập, cô giơ một tay che mắt anh lại: "Đừng nhìn... Không được... Á..."
Hàn Kiến Hoằng kéo tay cô ra, đan ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái vào nhau đưa vào miệng cô khuấy động bên trong.
Khoang miệng bị chọc đến khó chịu, Triệu Bảo Châu không thở được, nhịn đến mức mặt đỏ bừng. Cô vô thức nắm lấy cánh tay anh, vừa lắc đầu vừa thút thít.
Hàn Kiến Hoằng đỏ mắt nhìn vẻ mặt vừa thống khổ vừa sung sướng của Triệu Bảo Châu, bị cô kích thích đến cực điểm.
Mẹ nó!
Bạch, bạch, bạch…
Động tác dưới thân Hàn Kiến Hoằng càng thêm dũng mãnh, mặc kệ bộ dạng khổ sở của Triệu Bảo Châu, âm thanh thân thể va chạm vang vọng khắp phòng. Chẳng bao lâu sau, Triệu Bảo Châu không còn chút sức lực nào nữa, toàn thân đều dựa vào cánh tay ôm lấy anh chống đỡ, hai mắt mờ đi, dáng vẻ trông như sắp bị chơi hỏng đến nơi.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy, chiếc ghế dưới thân hai người kêu “cọt kẹt” như sắp gãy.
Một lúc sau, Hàn Kiến Hoằng không chịu nổi nữa, anh rút ngón tay ra, một tay chống vào ghế, tay còn lại đè lên chân cô, đụ cô một cách hung bạo.
"Anh… Anh cả… Đừng làm nữa… Sắp hỏng mất..." Triệu Bảo Châu há miệng, lè lưỡi thở dốc, giọng nói không còn rõ ràng, khóe mắt đỏ bừng.
Nước bọt chảy ra từ khóe miệng cô, dáng vẻ vô cùng dâm đãng.
Mặc dù là đang xin tha nhưng sắc mặt Triệu Bảo Châu không hề có chút đau đớn thống khổ nào, ngược lại là phiếm đỏ đê mê.
“Chó cái dâm đãng.” Hàn Kiến Hoằng thấp giọng chửi một tiếng.
Cơn đau nhức sưng tấy khiến Triệu Bảo Châu gần như nghẹt thở, nhưng cũng lại rất thoải mái, cô thậm chí còn muốn gậy thịt tiến vào sâu hơn, vì vậy chủ động nhấc chân lên.
Hàn Kiến Hoằng không nói thêm gì nữa, tiểu huyệt kẹp đến mức da đầu anh tê dại, chỉ còn lại bản năng ham muốn nguyên thủy nhất, không ngừng đưa vào rút ra, lại nhét vào.
Dư ảnh của hai người in lên cửa sổ, gần như xếp chồng lên nhau, lại gần như mờ ảo.
Sau một cú thúc mãnh liệt, Hàn Kiến Hoằng gầm lên một tiếng, cuối cùng xuất tinh vào âm hộ của cô.
Hàn Kiến Hoằng ấn chặt mông cô, cắm ra rút vào liên tục như máy đóng cọc. Ở tư thế này dương vật cắm vào rất sâu, tiếng va chạm cơ thể vang lên cũng rất rõ ràng.
Cái miệng nhỏ ấm áp phía dưới mút giỏi đến mức khiến anh tê dại, không thể dừng lại.
"Mẹ nó, sao mà đụ sướng thế này?"
Hàn Kiến Hoằng nghiến răng nghiến lợi, tức đến ngứa ngáy. Anh không bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại đè em dâu dưới thân điên cuồng đụ thế này, nhưng dâm huyệt của cái thứ lẳng lơ lăng loàn này cắm sướng đến mức anh nhịn không nổi.
m hộ của Triệu Bảo Châu sưng tấy đến mức tê dại, đau đớn như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào, khoái cảm vô tận không ngừng ập tới nhấn chìm cơ thể cô trong bể dục vọng. Triệu Bảo Châu không chịu nổi, không lên đỉnh là phẩm giá cuối cùng còn sót lại của cô khi nằm dưới thân Hàn Kiến Hoằng. Thế là cô cố chịu đựng, siết chặt eo, đầu ngón chân cuộn tròn lại, kẹp chặt tiểu huyệt.
Quy đầu đột nhiên bị siết chặt một cái, Hàn Kiến Hoằng suýt chút nữa bắn ra, anh rất nhanh phát hiện ra là Triệu Bảo Châu đang nín thở, vì vậy liền tát lên mông cô một cái: “Nhịn cái gì? Nhìn em xem, sướng đến mức dầm dề nước, giống hệt con chó cái đầu thôn."
Cái tát vừa đau vừa tê khiến Triệu Bảo Châu không kịp kẹp lại, tiểu huyệt hé mở, phun ra một cỗ dâm dịch nóng bỏng.
“Anh cả… Ư…” Triệu Bảo Châu khó chịu ngẩng đầu lên, tứ chi run rẩy như bị điện giật: “Em không muốn nữa…”
Giọng nói nhiễm sắc dục, vừa kiều mị vừa quyến rũ.
Vừa dứt lời, Hàn Kiến Hoằng đột nhiên rút dương vật ra.
Tiểu huyệt nháy mắt trở nên trống rỗng, khoái cảm nhanh chóng tiêu tán, sắc đỏ trên mặt Triệu Bảo Châu dần dần biến mất, theo sau là cảm giác trống rỗng ngứa ngáy dữ dội.
Trống rỗng quá, thật muốn gậy thịt lớn cắm vào tiếp.
Triệu Bảo Châu hoảng hốt trước ham muốn kỳ lạ của chính mình, hé môi anh đào nhỏ cắn vào đầu ngón tay.
Làm sao cô có thể nghĩ như vậy?
Dâm huyệt bị đụ đến mức không thể đóng lại được, cửa động ướt dầm dề một mảng, nước trong tiểu huyệt vẫn không ngừng chảy ra.
Hàn Kiến Hoằng mím môi, kìm nén khoái cảm muốn xuất tinh, xoay người cô lại dang hai chân ra, gấp gáp đỡ lấy dương vật mình đẩy một phát hết cỡ.
" n..." Triệu Bảo Châu sướng đến rên rỉ, thân thể run rẩy tê rần.
Hàn Kiến Hoằng gắt gao siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, dương cụ cắm trong nhục huyệt ra vào như vũ bão, chăm chú thu mọi biểu cảm của cô vào trong mắt.
Lưng của Triệu Bảo Châu bị ép lên ghế, nhưng ghế quá nhỏ không thể chịu nổi sức nặng phía trên, nửa thân trên của cô gần như trượt ra khỏi ghế, hai chân yếu ớt lơ lửng trên mặt đất.
Tư thế này khiến Triệu Bảo Châu rất khó chịu, cô cảm giác bản thân có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, hai tay bám chặt lấy thành ghế.
Mà Hàn Kiến Hoằng lại ở rất gần cô, cứ nhìn chằm chằm khiến cô xấu hổ đến mức không biết để mắt vào đâu.
"Nhìn tôi." Hàn Kiến Hoằng hô hấp thô nặng.
Triệu Bảo Châu răng đánh lập cập, cô giơ một tay che mắt anh lại: "Đừng nhìn... Không được... Á..."
Hàn Kiến Hoằng kéo tay cô ra, đan ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái vào nhau đưa vào miệng cô khuấy động bên trong.
Khoang miệng bị chọc đến khó chịu, Triệu Bảo Châu không thở được, nhịn đến mức mặt đỏ bừng. Cô vô thức nắm lấy cánh tay anh, vừa lắc đầu vừa thút thít.
Hàn Kiến Hoằng đỏ mắt nhìn vẻ mặt vừa thống khổ vừa sung sướng của Triệu Bảo Châu, bị cô kích thích đến cực điểm.
Mẹ nó!
Bạch, bạch, bạch…
Động tác dưới thân Hàn Kiến Hoằng càng thêm dũng mãnh, mặc kệ bộ dạng khổ sở của Triệu Bảo Châu, âm thanh thân thể va chạm vang vọng khắp phòng. Chẳng bao lâu sau, Triệu Bảo Châu không còn chút sức lực nào nữa, toàn thân đều dựa vào cánh tay ôm lấy anh chống đỡ, hai mắt mờ đi, dáng vẻ trông như sắp bị chơi hỏng đến nơi.
Cơ thể cô không ngừng run rẩy, chiếc ghế dưới thân hai người kêu “cọt kẹt” như sắp gãy.
Một lúc sau, Hàn Kiến Hoằng không chịu nổi nữa, anh rút ngón tay ra, một tay chống vào ghế, tay còn lại đè lên chân cô, đụ cô một cách hung bạo.
"Anh… Anh cả… Đừng làm nữa… Sắp hỏng mất..." Triệu Bảo Châu há miệng, lè lưỡi thở dốc, giọng nói không còn rõ ràng, khóe mắt đỏ bừng.
Nước bọt chảy ra từ khóe miệng cô, dáng vẻ vô cùng dâm đãng.
Mặc dù là đang xin tha nhưng sắc mặt Triệu Bảo Châu không hề có chút đau đớn thống khổ nào, ngược lại là phiếm đỏ đê mê.
“Chó cái dâm đãng.” Hàn Kiến Hoằng thấp giọng chửi một tiếng.
Cơn đau nhức sưng tấy khiến Triệu Bảo Châu gần như nghẹt thở, nhưng cũng lại rất thoải mái, cô thậm chí còn muốn gậy thịt tiến vào sâu hơn, vì vậy chủ động nhấc chân lên.
Hàn Kiến Hoằng không nói thêm gì nữa, tiểu huyệt kẹp đến mức da đầu anh tê dại, chỉ còn lại bản năng ham muốn nguyên thủy nhất, không ngừng đưa vào rút ra, lại nhét vào.
Dư ảnh của hai người in lên cửa sổ, gần như xếp chồng lên nhau, lại gần như mờ ảo.
Sau một cú thúc mãnh liệt, Hàn Kiến Hoằng gầm lên một tiếng, cuối cùng xuất tinh vào âm hộ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất