[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 33: Trốn Về Nhà Mẹ Đẻ 1
Triệu Bảo Châu ở thị trấn mà không đến thành phố.
Hàn Kiến Hoằng vừa rời đi không bao lâu, Triệu Bảo Châu trở về phòng vừa mới lau sạch cơ thể, Vương Quế Hoa đã ăn cơm xong và trở lại.
"Mẹ, con muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày." Triệu Bảo Châu cố lấy dũng khí, hỏi xin ý bà.
Vương Quế Hoa nhíu mày: "Về nhà mẹ đẻ làm gì?"
"Em trai con có người yêu rồi, con muốn về nhà gặp mặt."
Vương Quế Hoa à một tiếng, suy nghĩ rồi nói: "Vậy con cứ về đi."
Nói xong bà còn bổ sung: "Khi nào em trai con tổ chức tiệc rượu? Dạo này cuộc sống gia đình chúng ta thiếu thốn, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, sợ là không thể giúp được cái gì."
Vương Quế Hoa sợ Triệu Bảo Châu lén lấy đồ gì đem về nhà mẹ đẻ nên chặn đầu cô trước.
Triệu Bảo Châu vội vàng giải thích: "Con không lấy đồ gì mang về đâu."
Cô chỉ không muốn đối mặt với anh cả, cảm thấy rất có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.
Chỉ cần không lấy đồ mang về giúp nhà mẹ đẻ thì cái gì cũng thương lượng được. Vụ thu mấy ngày nay đã thu hoạch xong, Vương Quế Hoa gật đầu đồng ý.
Triệu Bảo Châu thu dọn đồ đạc xong, lập tức rời khỏi thôn Bạch Hoa trước khi Hàn Kiến Hoằng trở về.
Triệu Bảo Châu đứng thứ năm trong nhà, bên trên có một anh trai và ba chị gái, dưới có một em trai. Nhà mẹ đẻ rất tồi tàn, chỉ có ba phòng, một phòng của cha mẹ ở, một phòng cho anh cả và chị dâu ở, còn một phòng cho em trai cô.
Bây giờ cả nhà vẫn chen chúc với nhau như trước, không ở riêng.
Trước cô và những chị gái khác ngủ chung một phòng với em trai, sau khi trưởng thành thì ngủ trên đất. Sau khi lập gia đình xong, về nhà lại không còn chỗ ngủ nữa.
Thấy quả nhiên cô cầm mười đồng tiền về nhà giúp đỡ, Hà Phương Diễm cười tủm tỉm: "Bảo Châu, mẹ biết con nhớ em trai, chắc chắn có thể nghĩ cách kiếm được tiền. Lâu rồi con cũng chưa về nhà, ở lại nhà mẹ thêm hai ngày đi, tối nay mẹ sẽ hầm thịt cho con ăn."
Hà Phương Diễm vui vẻ đi vào trong phòng bếp. Nói là hầm thịt chứ thật sự chỉ hầm lại xương heo còn dư lại một lần, bên trên gần như không có bao nhiêu thịt, nếu có một chút thì khi lên bàn cũng bị Hà Phương Diễm lấy cho cháu trai ăn.
Buổi tối hôm nay, Triệu Bảo Châu ngủ trên sàn ở giữa nhà, chăn nằm là chăn cũ đã mốc meo vì dùng nhiều năm.
Cô ngủ không thoải mái, lúc nằm xuống sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã.
Nhà mẹ đẻ không phải nhà mình, nhà chồng cũng không phải nhà mình.
Sao số của cô lại khổ như vậy?
Nhưng mà lúc này cô quay về nhà mẹ đẻ chỉ vì muốn trốn Hàn Kiến Hoằng. Ngày hôm sau, Triệu Bảo Châu tìm bà mối Lâm trong thôn để hỏi thuốc.
Bà mối Lâm chuyên làm mối cho người ta, hôn sự của Hàn Kiến Hà và cô cũng do bà mối Lâm thúc đẩy.,
Bà mối Lâm nhìn Triệu Bảo Châu, rất kinh ngạc: "Bảo Châu về nhà mẹ đẻ rồi sao? Tìm dì có chuyện gì không?"
Triệu Bảo Châu không biết nói thế nào, giằng co một lúc mới nhỏ giọng nói: "Dì có thuốc tránh thai không?"
Dù sao cũng là một người phụ nữ đã lấy chồng hai năm, cô vẫn biết được vài điều cơ bản. Anh chồng bắn bên trong cô, cô sợ mình mang thai, bất đắc dĩ lắm mới đi tìm bà mối.
Bà mối Lâm biết rất nhiều thảo dược, bây giờ đang làm thầy lang trong thôn.
"Không phải cháu chưa mang thai sao?" Bà mối Lâm buồn bực: "Cháu cần thuốc tránh thai làm gì?"
Triệu Bảo Châu bị hỏi thì chột dạ: "Cháu hỏi giúp một chị gái trong thôn cháu thôi. Cô ấy sinh sáu đứa con rồi, không muốn sinh nữa."
Bà mối Lâm giật mình, bây giờ ở nông thôn đều không có ý thức tránh thai, mang thai thì sinh, không nuôi nổi mới đến bệnh viện phá hoặc sinh xong đưa cho người khác.
Bà ta cũng không nghi ngờ, đưa thuốc cho Triệu Bảo Châu. Trước khi Triệu Bảo Châu đi bà ta còn tốt bụng hỏi: "Cháu tới nhà họ Hàn đã hai năm rồi, bụng vẫn không có động tĩnh gì, có muốn dì lấy ít thuốc cho cháu dễ mang thai không?"
Hàn Kiến Hoằng vừa rời đi không bao lâu, Triệu Bảo Châu trở về phòng vừa mới lau sạch cơ thể, Vương Quế Hoa đã ăn cơm xong và trở lại.
"Mẹ, con muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày." Triệu Bảo Châu cố lấy dũng khí, hỏi xin ý bà.
Vương Quế Hoa nhíu mày: "Về nhà mẹ đẻ làm gì?"
"Em trai con có người yêu rồi, con muốn về nhà gặp mặt."
Vương Quế Hoa à một tiếng, suy nghĩ rồi nói: "Vậy con cứ về đi."
Nói xong bà còn bổ sung: "Khi nào em trai con tổ chức tiệc rượu? Dạo này cuộc sống gia đình chúng ta thiếu thốn, có thể ăn no đã là tốt lắm rồi, sợ là không thể giúp được cái gì."
Vương Quế Hoa sợ Triệu Bảo Châu lén lấy đồ gì đem về nhà mẹ đẻ nên chặn đầu cô trước.
Triệu Bảo Châu vội vàng giải thích: "Con không lấy đồ gì mang về đâu."
Cô chỉ không muốn đối mặt với anh cả, cảm thấy rất có lỗi với liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn, chỉ muốn về nhà mẹ đẻ ở vài ngày.
Chỉ cần không lấy đồ mang về giúp nhà mẹ đẻ thì cái gì cũng thương lượng được. Vụ thu mấy ngày nay đã thu hoạch xong, Vương Quế Hoa gật đầu đồng ý.
Triệu Bảo Châu thu dọn đồ đạc xong, lập tức rời khỏi thôn Bạch Hoa trước khi Hàn Kiến Hoằng trở về.
Triệu Bảo Châu đứng thứ năm trong nhà, bên trên có một anh trai và ba chị gái, dưới có một em trai. Nhà mẹ đẻ rất tồi tàn, chỉ có ba phòng, một phòng của cha mẹ ở, một phòng cho anh cả và chị dâu ở, còn một phòng cho em trai cô.
Bây giờ cả nhà vẫn chen chúc với nhau như trước, không ở riêng.
Trước cô và những chị gái khác ngủ chung một phòng với em trai, sau khi trưởng thành thì ngủ trên đất. Sau khi lập gia đình xong, về nhà lại không còn chỗ ngủ nữa.
Thấy quả nhiên cô cầm mười đồng tiền về nhà giúp đỡ, Hà Phương Diễm cười tủm tỉm: "Bảo Châu, mẹ biết con nhớ em trai, chắc chắn có thể nghĩ cách kiếm được tiền. Lâu rồi con cũng chưa về nhà, ở lại nhà mẹ thêm hai ngày đi, tối nay mẹ sẽ hầm thịt cho con ăn."
Hà Phương Diễm vui vẻ đi vào trong phòng bếp. Nói là hầm thịt chứ thật sự chỉ hầm lại xương heo còn dư lại một lần, bên trên gần như không có bao nhiêu thịt, nếu có một chút thì khi lên bàn cũng bị Hà Phương Diễm lấy cho cháu trai ăn.
Buổi tối hôm nay, Triệu Bảo Châu ngủ trên sàn ở giữa nhà, chăn nằm là chăn cũ đã mốc meo vì dùng nhiều năm.
Cô ngủ không thoải mái, lúc nằm xuống sống mũi cay cay, nước mắt rơi lã chã.
Nhà mẹ đẻ không phải nhà mình, nhà chồng cũng không phải nhà mình.
Sao số của cô lại khổ như vậy?
Nhưng mà lúc này cô quay về nhà mẹ đẻ chỉ vì muốn trốn Hàn Kiến Hoằng. Ngày hôm sau, Triệu Bảo Châu tìm bà mối Lâm trong thôn để hỏi thuốc.
Bà mối Lâm chuyên làm mối cho người ta, hôn sự của Hàn Kiến Hà và cô cũng do bà mối Lâm thúc đẩy.,
Bà mối Lâm nhìn Triệu Bảo Châu, rất kinh ngạc: "Bảo Châu về nhà mẹ đẻ rồi sao? Tìm dì có chuyện gì không?"
Triệu Bảo Châu không biết nói thế nào, giằng co một lúc mới nhỏ giọng nói: "Dì có thuốc tránh thai không?"
Dù sao cũng là một người phụ nữ đã lấy chồng hai năm, cô vẫn biết được vài điều cơ bản. Anh chồng bắn bên trong cô, cô sợ mình mang thai, bất đắc dĩ lắm mới đi tìm bà mối.
Bà mối Lâm biết rất nhiều thảo dược, bây giờ đang làm thầy lang trong thôn.
"Không phải cháu chưa mang thai sao?" Bà mối Lâm buồn bực: "Cháu cần thuốc tránh thai làm gì?"
Triệu Bảo Châu bị hỏi thì chột dạ: "Cháu hỏi giúp một chị gái trong thôn cháu thôi. Cô ấy sinh sáu đứa con rồi, không muốn sinh nữa."
Bà mối Lâm giật mình, bây giờ ở nông thôn đều không có ý thức tránh thai, mang thai thì sinh, không nuôi nổi mới đến bệnh viện phá hoặc sinh xong đưa cho người khác.
Bà ta cũng không nghi ngờ, đưa thuốc cho Triệu Bảo Châu. Trước khi Triệu Bảo Châu đi bà ta còn tốt bụng hỏi: "Cháu tới nhà họ Hàn đã hai năm rồi, bụng vẫn không có động tĩnh gì, có muốn dì lấy ít thuốc cho cháu dễ mang thai không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất