[Thập Niên 70] Ngón Tay Gây Nghiện
Chương 37: Tới Đây, Hôn Tôi Một Chút (H)
Có lẽ do anh uống rượu nên cả hơi thở cũng nặng nề hơn bình thường. Triệu Bảo Châu ngứa ngáy khó chịu, từng lỗ chân lông trên gương mặt đều bị anh phả hơi dựng đứng.
Cô không ngờ, Hàn Kiến Hoằng lại nói chuyện đầy dâm dục như vậy.
Anh nói muốn làm tình với cô.
"Không được."
"Vậy để cho Hổ Tử nhìn thấy là được rồi." Hàn Kiến Hoằng tiếp tục cắn lên tai cô, bàn tay từ từ vuốt ve đùi cô.
"Không..." Cả người Triệu Bảo Châu nổi da gà, sợ tới mức mặt trắng bệch, bất lực đẩy anh ra: "Em... Em đồng ý với anh."
Sau khi nói xong, cô hối hận ngay, khó khăn cắn môi.
Hàn Kiến Hoằng cười: "Vậy em hôn tôi trước một chút."
Triệu Bảo Châu vô cùng tức giận, sao anh có thể mặt dày như thế chứ? "Chú Kiến Hoằng ơi!" Hổ Tử đến càng lúc càng gần.
Triệu Bảo Châu căng thẳng đổ mồ hôi: "Hôn anh rồi thì anh chịu buông ra sao?"
Anh ngang ngược như vậy khiến cô không thể tin được, dù sao anh là người mà cả cha chồng cũng dám đánh. Ở nông thôn, cho dù quan hệ cha con không hòa thuận thì con trai vẫn hiếu thuận và tôn kính cha mình, chưa bao giờ có ai dám đánh cha ruột mình giống như Hàn Kiến Hoằng cả.
Triệu Bảo Châu có một sự sợ hãi với anh, chỉ xuất hiện trong thời điểm kia.
Hàn Kiến Hoằng nhíu mày, ừ một tiếng.
Triệu Bảo Châu không có thời gian suy nghĩ anh có thể nuốt lời hay không. Cô xoay người nhắm mắt lại, nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt anh rồi buông ra.
Hàn Kiến Hoằng ôm cô xoay người một cái, đặt cô lên vách tường, giữ ở tư thế mặt đối mặt, giữ lấy mặt cô rồi tiến lên hôn một cách mạnh bạo.
"Ưm..."
Ngón chân của Triệu Bảo Châu đều co cứng lại theo, trong khoảnh khắc môi bị che lại, cô lập tức thấy thiếu oxy, ngứa bụng, cơ thể tê dại điên cuồng.
Lúc Hàn Kiến Hoằng hôn cô, hai tay cũng không rảnh rỗi, ôm lấy mông cô, cơ thể Triệu Bảo Châu giống như bị cháy.
Sờ soạng một lúc, bàn tay Hàn Kiến Hoằng dần dời xuống, bỏ vào giữa hai chân cô, Triệu Bảo Châu kẹp hai chân lại theo bản năng, Hàn Kiến Hoằng cũng không mở ra, chỉ ma sát cách lớp quần bằng tay mình.
Sức lực của anh rất lớn, hôm nay Triệu Bảo Châu lại mặc đồ bó sát người, vải dệt thô ráp lướt qua bên ngoài môi âm hộ cô, làm cho cả người cô run lên bần bật, hai chân như nhũn ra.
Tiểu huyệt đã bắt đầu kích thích, bắt đầu phun nước ra bên ngoài, quần lót lập tức ướt đẫm.
Triệu Bảo Châu ôm lấy cánh tay Hàn Kiến Hoằng: "Ưm..."
Đúng lúc này, một ánh sáng chiếu đến bên bọn họ.
Triệu Bảo Châu bị ánh sáng mỏng manh kia làm cho cứng đờ không dám nhúc nhích.
Hàn Kiến Hoằng nhẹ giọng nở nụ cười: "Còn muốn không?"
Triệu Bảo Châu không dám đáp lại anh, sợ Hổ Tử nhìn thấy nên rụt đầu trốn trước ngực anh, chỉ hận không thể làm bản thân ẩn thân trốn sau vách tường.
Hàn Kiến Hoằng còn đang ma sát hạ thể của cô, cơ thể căng chặt cực độ trong tình huống này, khoái cảm vô hạn bị phóng đại, Triệu Bảo Châu gần như sắp phát điên: "Đừng..."
Đèn pin chiếu đi chỗ khác, đi một vòng rồi quay trở lại người bọn họ: "Chú Kiến Hoằng ơi?"
"Đừng để Hổ Tử tới đây." Triệu Bảo Châu càng sợ càng run rẩy kịch liệt.
"Về rồi có cho tôi làm không?" Hàn Kiến Hoằng lại hỏi.
Anh ép cô phải đưa ra đáp án khẳng định.
Da đầu Triệu Bảo Châu như muốn bùng nổ, khó khăn gật đầu:
"Nói đi."
"Cho làm." Giọng nói rất nhỏ.
Hổ Tử đến gần, cuối cùng Hàn Kiến Hoằng cũng vừa lòng xoay người lại ngăn cậu nhóc: "Tìm được tiền không?"
Hổ Tử ngượng ngùng lắc đầu: "Chú, cháu không tìm được."
Hai người cách nhau một khoảng, hơn nữa buổi tối nhìn không rõ, lại có bức tường cũ nát chặn tầm mắt lại, từ mắt của Hổ Tử có thể nhìn rõ nửa người Hàn Kiến Hoàng, không phát hiện ra Triệu Bảo Châu.
"Chú, sao chú ở đó thế? Thím Kiến Hà đâu?"
"Đi đâu mất rồi." Hàn Kiến Hoằng nói xong, cảm nhận được người sau lưng nắm chặt lấy quần áo mình, gần như trốn ở phía sau lưng mình, ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn.
Anh biết Triệu Bảo Châu nhát gan, không chọc cô nữa, nói: "Chú tỉnh rượu rồi, cháu đi về đi."
Hổ Tử không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Kiến Hoằng tìm lý do đẩy đi.
Cậu nhóc vừa đi xong, Hàn Kiến Hoằng kéo người ở phía sau mình ra: "Được, về nhà làm với em."
Cô không ngờ, Hàn Kiến Hoằng lại nói chuyện đầy dâm dục như vậy.
Anh nói muốn làm tình với cô.
"Không được."
"Vậy để cho Hổ Tử nhìn thấy là được rồi." Hàn Kiến Hoằng tiếp tục cắn lên tai cô, bàn tay từ từ vuốt ve đùi cô.
"Không..." Cả người Triệu Bảo Châu nổi da gà, sợ tới mức mặt trắng bệch, bất lực đẩy anh ra: "Em... Em đồng ý với anh."
Sau khi nói xong, cô hối hận ngay, khó khăn cắn môi.
Hàn Kiến Hoằng cười: "Vậy em hôn tôi trước một chút."
Triệu Bảo Châu vô cùng tức giận, sao anh có thể mặt dày như thế chứ? "Chú Kiến Hoằng ơi!" Hổ Tử đến càng lúc càng gần.
Triệu Bảo Châu căng thẳng đổ mồ hôi: "Hôn anh rồi thì anh chịu buông ra sao?"
Anh ngang ngược như vậy khiến cô không thể tin được, dù sao anh là người mà cả cha chồng cũng dám đánh. Ở nông thôn, cho dù quan hệ cha con không hòa thuận thì con trai vẫn hiếu thuận và tôn kính cha mình, chưa bao giờ có ai dám đánh cha ruột mình giống như Hàn Kiến Hoằng cả.
Triệu Bảo Châu có một sự sợ hãi với anh, chỉ xuất hiện trong thời điểm kia.
Hàn Kiến Hoằng nhíu mày, ừ một tiếng.
Triệu Bảo Châu không có thời gian suy nghĩ anh có thể nuốt lời hay không. Cô xoay người nhắm mắt lại, nhanh chóng hôn một cái lên gương mặt anh rồi buông ra.
Hàn Kiến Hoằng ôm cô xoay người một cái, đặt cô lên vách tường, giữ ở tư thế mặt đối mặt, giữ lấy mặt cô rồi tiến lên hôn một cách mạnh bạo.
"Ưm..."
Ngón chân của Triệu Bảo Châu đều co cứng lại theo, trong khoảnh khắc môi bị che lại, cô lập tức thấy thiếu oxy, ngứa bụng, cơ thể tê dại điên cuồng.
Lúc Hàn Kiến Hoằng hôn cô, hai tay cũng không rảnh rỗi, ôm lấy mông cô, cơ thể Triệu Bảo Châu giống như bị cháy.
Sờ soạng một lúc, bàn tay Hàn Kiến Hoằng dần dời xuống, bỏ vào giữa hai chân cô, Triệu Bảo Châu kẹp hai chân lại theo bản năng, Hàn Kiến Hoằng cũng không mở ra, chỉ ma sát cách lớp quần bằng tay mình.
Sức lực của anh rất lớn, hôm nay Triệu Bảo Châu lại mặc đồ bó sát người, vải dệt thô ráp lướt qua bên ngoài môi âm hộ cô, làm cho cả người cô run lên bần bật, hai chân như nhũn ra.
Tiểu huyệt đã bắt đầu kích thích, bắt đầu phun nước ra bên ngoài, quần lót lập tức ướt đẫm.
Triệu Bảo Châu ôm lấy cánh tay Hàn Kiến Hoằng: "Ưm..."
Đúng lúc này, một ánh sáng chiếu đến bên bọn họ.
Triệu Bảo Châu bị ánh sáng mỏng manh kia làm cho cứng đờ không dám nhúc nhích.
Hàn Kiến Hoằng nhẹ giọng nở nụ cười: "Còn muốn không?"
Triệu Bảo Châu không dám đáp lại anh, sợ Hổ Tử nhìn thấy nên rụt đầu trốn trước ngực anh, chỉ hận không thể làm bản thân ẩn thân trốn sau vách tường.
Hàn Kiến Hoằng còn đang ma sát hạ thể của cô, cơ thể căng chặt cực độ trong tình huống này, khoái cảm vô hạn bị phóng đại, Triệu Bảo Châu gần như sắp phát điên: "Đừng..."
Đèn pin chiếu đi chỗ khác, đi một vòng rồi quay trở lại người bọn họ: "Chú Kiến Hoằng ơi?"
"Đừng để Hổ Tử tới đây." Triệu Bảo Châu càng sợ càng run rẩy kịch liệt.
"Về rồi có cho tôi làm không?" Hàn Kiến Hoằng lại hỏi.
Anh ép cô phải đưa ra đáp án khẳng định.
Da đầu Triệu Bảo Châu như muốn bùng nổ, khó khăn gật đầu:
"Nói đi."
"Cho làm." Giọng nói rất nhỏ.
Hổ Tử đến gần, cuối cùng Hàn Kiến Hoằng cũng vừa lòng xoay người lại ngăn cậu nhóc: "Tìm được tiền không?"
Hổ Tử ngượng ngùng lắc đầu: "Chú, cháu không tìm được."
Hai người cách nhau một khoảng, hơn nữa buổi tối nhìn không rõ, lại có bức tường cũ nát chặn tầm mắt lại, từ mắt của Hổ Tử có thể nhìn rõ nửa người Hàn Kiến Hoàng, không phát hiện ra Triệu Bảo Châu.
"Chú, sao chú ở đó thế? Thím Kiến Hà đâu?"
"Đi đâu mất rồi." Hàn Kiến Hoằng nói xong, cảm nhận được người sau lưng nắm chặt lấy quần áo mình, gần như trốn ở phía sau lưng mình, ý cười ở khóe miệng càng sâu hơn.
Anh biết Triệu Bảo Châu nhát gan, không chọc cô nữa, nói: "Chú tỉnh rượu rồi, cháu đi về đi."
Hổ Tử không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Kiến Hoằng tìm lý do đẩy đi.
Cậu nhóc vừa đi xong, Hàn Kiến Hoằng kéo người ở phía sau mình ra: "Được, về nhà làm với em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất